Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 41: Hắc Mộc Nhai phòng bị căng thẳng




Nhắc tới Điền Bá Quang, những gì hôm ấy hắn chứng kiến ở bến đò thành Lạc Dương đúng là ác mộng. Ngay lúc đó vạn lí độc hành đã tiêu tốn không ít sức lực ngày đêm tiến về Hắc Mộc Nhai mong sao có thể gặp được Lệnh Hồ Xung. Chân núi Hắc Mộc Nhai hiện giờ vẫn được hàng chục đệ tử Nhật Nguyệt đứng canh gác rất sát sao. Trông thấy Điền Bá Quang hớt ha hớt hải chạy tới, đệ tử Nhật Nguyệt dàn hàng thủ thế ngay lập tức. Một đệ tử Nhật Nguyệt hét lớn

“Người đang tới là ai. Mau nói danh tính”

Điền Bá Quang đáp xuống ngồi bệt xuống đất thở không ra hơi

“Ta…muốn…gặp Lệnh…Hồ…Mệt quá đi mất”

Đệ tử Nhật Nguyệt không nghe rõ hắn nói gì, lại hỏi tiếp

“Ngươi là ai tới Hắc Mộc Nhai có việc gì”

Điền Bá Quang tức giận

“Ngươi hỏi gì mà nhiều thế. Để cho ta thở cái đã”

Thấy hắn tỏ rõ thái độ không phục đệ tử Nhật Nguyệt rút đao ra định tiến lên. Lúc này Điền Bá Quang mới biết sợ

“Khoan đã…khoan. Ta mệt lắm không động thủ với các ngươi được đâu. Ta muốn gặp Lệnh Hồ Xung, hắn có ở đây không”

“Tên ngươi là gì, thuộc môn phái nào. Mau nói”. Đệ tử Nhật Nguyệt quát lớn.

Điền Bá Quang định rút khoái đao ra chém cho tên này vài nhát nhưng hắn kiềm chế được nên tay mới chỉ động vào cán đao. Hắn nói

“Nếu ngươi muốn biết danh tính của ta thì được thôi, ta chính là Thái hoa dâm tặc Giang dương đại đạo Khoái đao Điền Bá Quang nổi danh giang hồ ai nghe tên cũng biết. Mau cho ta vào gặp Lệnh Hồ Xung”

Đệ tử Nhật Nguyệt kia không nói thêm câu nào ra hiệu cho tên đứng gần cửa nhất chạy vào bên trong bẩm báo. Xong xuôi tất cả đệ tử Nhật Nguyệt chạy tới vây chặt lấy Điền Bá Quang, ai cũng trong tư thế chuẩn bị tấn công mũi đao của họ cứ giơ lên phía trước không buông xuống. 

Điền Bá Quang lẩm bẩm

“Cái lũ chết tiệt này, đợi ta tìm được Lệnh Hồ Xung rồi sẽ ra xử các ngươi sau”

Ngồi giữa vòng vây của đệ tử Nhật Nguyệt, Điền Bá Quang trông ra mà tức mình

“Bọn chúng có cần phải đằng đằng sát khí thế không nhỉ. Chắc thừa hưởng hết tính khí của Đông Phương giáo chủ cũng nên”. Nói xong hắn tự vả vào miệng mình một cái “Chết thật…không nên nhắc tới người đã mất như vậy. Nghĩ cũng tiếc dù cô ấy có độc ác thế nào nhưng vẫn là một đóa hoa xinh đẹp”

Lúc lâu sau mới có một đệ tử Nhật Nguyệt từ bên trong đi ra hắn gật đầu nhìn những người đang vây quanh Điền Bá Quang nên bọn họ mới thu vũ khí lại. Điền Bá Quang đắc chí

“Các ngươi biết điều sớm hơn một chút có phải tốt không”

Miệng hắn đang ngoác ra cười hả hê thì hai tay bị xích ngay lại. Hắn giật mình

“Các ngươi làm gì vậy hả. Mau thả ta ra”

Khoái đao của Điền Bá Quang cũng bị một tên đệ tử Nhật Nguyệt lấy mất. Nói chính xác Điền Bá Quang không phải đang được mời vào trong mà phải gọi là bị áp giải vào thì đúng hơn. Bước qua sau cánh cửa lớn ngoài Hắc Mộc Nhai dẫn vào Nhật Nguyệt thần giáo hắn gần như không tin nổi vào mắt mình. Đệ tử Nhật Nguyệt ở khắp mọi nơi ai cũng hướng ánh mắt về phía hắn như thể hắn mà có ý đồ gì họ sẽ đồng loạt nhảy vào tấn công ngay. Y phục màu tím đặc trưng của họ phủ kín toàn bộ thần giáo. Người thì đông mà không ai nói với ai một câu nào, bốn bề hoàn toàn im ắng cho tới khi cánh cửa lớn kia đóng sầm lại. Điền Bá Quang nuốt nước bọt liên hồi không biết mình đang đi tìm kẻ giúp đỡ hay đang bước vào hang cọp nữa. Nếu cho hắn lựa chọn lại còn lâu hắn mới tới Hắc Mộc Nhai.

Bọn chúng dẫn Điền Bá Quang tới trước một đại điện lớn, nhìn bên ngoài trang trí rất cầu kỳ hắn đoán ở trong chắc phải rực rỡ lắm. Cánh cửa đại điện ít cũng phải cao gấp ba lần thân hình hắn. Chưa bước vào bên trong hắn đã nghe thấy tiếng Lệnh Hồ Xung đang nói chuyện với ai đó rồi. Điền Bá Quang mừng rỡ nhảy bổ vào bên trong, đệ tử Nhật Nguyệt đưa hắn đi bất ngờ khi để hắn vụt khỏi tầm tay. Bọn họ rút đao ra tiến vào bên trong thì tiếng Lệnh Hồ Xung cất lên

“Dừng tay”

Điền Bá Quang vui mừng

“Lệnh Hồ huynh đệ, gặp được huynh thật tốt quá”

Hướng Vấn Thiên nói

“Không phải thù, các ngươi mau lui ra đi”

“Tuân lệnh giáo chủ”. Đệ tử Nhật Nguyệt hô to.

Lệnh Hồ Xung nhìn tay Điền Bá Quang bị xích lại liền thắc mắc

“Hướng giáo chủ, chuyện này là sao vậy”

Hướng Vấn Thiên đích thân tung chưởng lực phá vỡ xích trên tay Điền Bá Quang

“Điền huynh đệ đừng tức giận, giáo chúng Nhật Nguyệt chỉ làm đúng bổn phận của họ”

Điền Bá Quang nổi nóng

“Không tức giận cái gì chứ. Các người trói ta lại như phạm nhân còn nói lí lẽ, Điền Bá Quang ta sẽ không quay lại nơi này lần thứ hai đâu”

Lệnh Hồ Xung nói

“Khi ta tới đây cũng nhận thấy có điều gì đó bất ổn từ các đệ tử Nhật Nguyệt nhưng cũng không đến nỗi bị xích lại đưa đi như thế này”

Điền Bá Quang nói

“Lệnh Hồ huynh đệ thì ai dám xích lại chứ, bọn chúng coi thường ta nên mới đối xử với ta như vậy. Hướng giáo chủ, ta cứ tưởng ông đức độ lắm ai ngờ cũng chẳng khác những đời giáo chủ trước là bao”

Lệnh Hồ Xung can ngăn

“Điền huynh đừng nói như vậy. Nhật Nguyệt thần giáo hiện giờ gặp sóng gió nên mọi người có hơi khó tính một chút. Nhưng huynh tới tìm ta có chuyện gì muốn nói vậy”

Điền Bá Quang quay mặt đi

“Ta chẳng có gì muốn nói cả. Ta quên hết rồi”

Lệnh Hồ Xung tới khoác vai hắn

“Huynh biết không Nhật Nguyệt thần giáo có rất nhiều rượu quý, ngon nhất là Ly Hoa rồi Ngọc Lộ rồi…”

Điền Bá Quang lập tức kể lại sự tình với Hướng Vấn Thiên ngay

“Vài ngày trước ta có trông thấy giáo chúng của ông bị thảm sát tại thành Lạc Dương. Ông không tưởng tượng nổi kẻ đã ra tay là ai đâu. Ta trông thấy một đóa hoa rực rỡ quay vòng trên bầu trời rồi đùng một cái giáo chúng Nhật Nguyệt thổ huyết lăn xuống ngựa chết tại chỗ. Quan trọng là giáo chúng của ông chẳng làm gì cô ta cả, họ chỉ phi ngựa qua thôi, còn nữa ta nghe thoáng qua biết được rằng cô ta bị mù đó, vậy mà ra tay thật chuẩn xác không chê vào đâu được”

Lệnh Hồ Xung nói

“Những ngày tới Hắc Mộc Nhai ta cũng nghe Hướng giáo chủ kể lại không ít biến cố xảy ra trong giang hồ dạo gần đây. Những giáo chúng bị giết chết đều là đệ tử tình báo, vì tất cả đều chết trước khi đem được tin tình báo về nên hiện giờ Hướng giáo chủ lo ngại rằng Nhật Nguyệt thần giáo đang bị người ta theo dõi”

Điền Bá Quang chẹp miệng

“Bảo sao mà phòng bị như hoàng cung vậy, ta nhìn mà chết khiếp. Mà không, còn hơn cả hoàng cung nữa ấy chứ, khinh công của ta lẻn vào đó trộm rượu như chơi còn lẻn vào đây chắc bỏ mạng quá”

Hướng Vấn Thiên chắp hai tay sau lưng, đắn đo suy nghĩ

“Nhiều khi ta cảm thấy mình thật vô năng, nếu người đứng đây là Nhậm giáo chủ hay…Đông Phương giáo chủ có lẽ họ sẽ có cách giải quyết thỏa đáng”

Lệnh Hồ Xung nói

“Hướng giáo chủ đừng tự hạ thấp mình như vậy. Nhậm giáo chủ hành động vô lối, thích gì làm nấy không màng đúng sai. Đông Phương Bất Bại thì tàn ác khôn lường, giết người vô số, so với hai người họ Hướng giáo chủ vẫn xứng đáng hơn nhiều, vì vậy Doanh Doanh mới giao lại cả thần giáo cho huynh”

Hướng Vấn Thiên nói

“Đa tạ Lệnh Hồ huynh đệ đã giúp ta trấn tĩnh lại. Nhất định ta sẽ không phụ lòng Nhậm đại tiểu thư”

Điền Bá Quang ra chỗ Lệnh Hồ Xung thì thầm

“Huynh vẫn có thành kiến với Đông Phương giáo chủ sao. Dù không còn tình cảm với cô ấy nữa huynh cũng không nên…ý ta là…dù sao cô ấy cũng không còn nữa”

Lệnh Hồ Xung nhắm mắt lại

“Huynh quên những gì cô ấy gây ra cho Doanh Doanh rồi sao. Ta không muốn ai nhắc tới chuyện này trước mặt ta nữa”

Điền Bá Quang nói

“Vậy ta không nhắc nữa…ta không nhắc nữa là được chứ gì. Biết trước mấy người hiểu rõ mọi chuyện rồi ta đã không tới đây. Ta rời Hằng Sơn đã lâu rồi, bắt đầu thấy nhớ Nghi Lâm sư phụ…Vậy…ta về nhé”

Hướng giáo chủ vội ngăn lại

“Điền huynh đệ có thể giúp ta và Lệnh Hồ huynh đệ một việc không”

Điền Bá Quang nói

“Lại gì nữa vậy. Tha cho ta đi”

Lệnh Hồ Xung nói

“Chuyện Doanh Doanh bị thương ta đã kể cho Hướng giáo chủ nghe, huynh có thể giúp ta chuyển lời nhắc cô ấy trở về Nhật Nguyệt thần giáo được không”

Điền Bá Quang cằn nhằn

“Ta chỉ về truyền lại lời thôi nhé, không quay lại nơi quỷ quái này đâu. Mà sao huynh không nhờ Hướng giáo chủ đây sai đệ tử Nhật Nguyệt khênh kiệu tới đón Thánh cô về chứ”

Hướng Vấn Thiên lo lắng

“Ta đang nghi ngờ có kẻ theo dõi Hắc Mộc Nhai, đệ tử tình báo xuất phát không cùng một hướng nhưng lúc nào cũng bị sát hại trên đường trở về. Những người huynh thấy ở thành Lạc Dương cũng không qua nổi. Vì vậy ta mới làm phiền đến huynh”

Điền Bá Quang vẫn cằn nhằn

“Lệnh Hồ huynh đệ, sao huynh không quay về đi, không nhớ phu nhân mình hả”

Lệnh Hồ Xung cười

“Huynh lại trêu ta rồi, ta đã nhận lời giúp Hướng giáo chủ dẫn đầu một nhóm đệ tử tình báo xuất phát. Lần này nhất định phải dò la được thế lực nào đang âm mưu ngoài kia, người xưa có câu biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, chúng ta không thể để chúng mãi nắm thế chủ động được”

Điền Bá Quang khoanh tay trước ngực

“Được rồi…được rồi. Cái thân ta lúc nào cũng bị người khác làm khổ”

Lệnh Hồ Xung tiếp tục quay lại câu chuyện ban nãy đang nói dở với Hướng Vấn Thiên

“Hướng giáo chủ, nơi giáo chúng Nhật Nguyệt đi lấy tin tình báo thật ra là thế lực nào trong giang hồ”

Hướng Vấn Thiên cười

“Không có ai ở đây cứ gọi ta là Hướng đại ca được rồi”. Ông ta chỉ tay lên chiếc bản đồ da đặt trên bàn “Nơi đó là một khu rừng ở phía Bắc bản đồ này, vài tháng trước giáo chúng Nhật Nguyệt phát hiện ra một thế lực lấy nơi đó làm bản địa. Bắt đầu từ hôm đấy ta đã cử đệ tử Nhật Nguyệt đi dò la xem bọn họ là ai nhưng như đệ thấy rồi, chưa có nhóm tình báo nào thành công đem được tin tức trở về nên lần này đành phiền tới đệ giúp chút chuyện nhỏ nhặt”

Lệnh Hồ Xung nói

“Không nhỏ nhặt chút nào đâu Hướng đại ca, nếu thế lực đó không âm mưu chuyện gì tại sao lại giết hết giáo chúng Nhật Nguyệt. Đệ có linh cảm rất xấu về chuyện này”

Hướng Vấn Thiên lại trầm ngâm suy nghĩ

“Nghe Điền huynh kể kẻ tấn công giáo chúng Nhật Nguyệt tại Lạc Dương chỉ xuất ra có một chiêu. Họ là ai, thực lực cao đến đâu vẫn còn là bí mật. Lần này đệ tham gia vào nhóm người tình báo phải tuyệt đối cẩn thận. Nếu không ta thật sự chẳng biết giải thích thế nào với Đại tiểu thư”

Lệnh Hồ Xung mỉm cười

“Đều là đệ tự nguyện có gì mà ăn nói thế nào chứ. Doanh Doanh không làm gì Hướng thúc thúc của mình đâu”

Hướng Vấn Thiên nói

Vài ngày nữa nhóm đệ tử tiếp theo sẽ sẵn sàng lên đường. Tất cả đều mong chờ vào đệ”

Lệnh Hồ Xung cam đoan

“Đệ tuyệt đối sẽ không làm huynh thất vọng”