Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ II

Chương 105: Thần y trở về cốc Thủy Phong




Mạc Vô Phong đẩy nhẹ cánh cửa bước vào bên trong. Cậu ấy đưa mắt nhìn gian phòng vắng lặng, không một bóng người, chiếc chăn bị cậu ấy ném vào một góc giường để lộ vết tích ân ái đêm qua, những ngọn nến cháy tới chân tắt ngấm từ bao giờ, căn phòng vẫn như vậy từ khi cậu ấy thức giấc, không hề có dấu hiệu ai đã từng đặt chân vào đây.

- Tại sao cô ấy không xuất hiện?

Cậu ta gắng vứt hết những suy nghĩ tiêu cực như Đông Phương Bạch đã bỏ đi ra khỏi đầu. Chạy khắp các gian phòng tại phái Côn Luân thầm mong sẽ tìm thấy hình bóng nàng ở đâu đó. Từ khu bếp tới hồ tắm đều bị Mạc Vô Phong lục tung lên, cậu ta đang phát điên, cậu ta đập phá tất cả những thứ cản đường đi của mình, từ cánh cửa đến bàn cờ, cậu ta đâm sầm vào các đệ tử đang quét dọn tuyết mà không hề xin lỗi ngược lại còn đẩy họ ngã ra đất. Mạc Vô Phong đã tìm gần hết các gian phòng trong bản phái, cậu ta ước gì nơi đây có thêm thật nhiều gian phòng nữa, thà rằng cứ chạy đi tìm nàng thế này còn hơn biết được nàng không hề ở đây. 

Cuối cùng cũng đã tìm hết, Mạc Vô Phong sợ hãi khi quay về gian phòng của mình, gian phòng đáng lẽ ra nàng phải ở đó mỉm cười nhìn cậu ấy.

- Đông Phương Bạch…

- Nàng đang ở đâu?

Hoa Thiên Tuyết thấy hài nhi gục xuống đất biết ngay có chuyện không hay, lão bà chạy tới gắng đỡ con dậy nhưng nó không thèm đứng lên.

- Đã có chuyện gì, Phong nhi.

Mạc Vô Phong run sợ nắm chặt tay mẫu thân

- Con không tìm thấy cô ấy, rõ ràng hôm qua cô ấy vẫn còn ở đây mà. Có phải con đã làm sai chuyện gì nên cô ấy mới bỏ đi không? Không được, con phải đi tìm cô ấy.

Hoa Thiên Tuyết không thể cản kịp đứa con đang rối trí, bà ấy đang chạy theo nó thì bị một cánh tay giữ lại

- Chuyện của cậu ta và cô nương đó để tự họ giải quyết, bà xen vào sẽ khiến chuyện đang rối càng thêm rối hơn.

- Nó một mình xuống núi nhỡ có chuyện gì thì sao. Ta phải đi theo bảo vệ nó.

Tiên Gia Nhân vẫn giữ tay bà ấy lại

- Bao năm qua không có ai bảo vệ cậu ta vẫn sống tốt đấy thôi. Nếu bà quan tâm tới cậu ta thì chỉ nên lén theo sát chứ đừng ra mặt.

Hoa Thiên Tuyết nói

- Ông định nhân thời cơ này để bắt chuyện với ta sao. Ý ta đã quyết sẽ không bao giờ thay đổi, dù ông có tạ lỗi hàng vạn lần cũng chẳng khiến mọi chuyện tốt đẹp hơn đâu.

Lão bà vừa nhấc chân lên định rời đi thì Tiên Gia Nhân vung quyền đánh vào vai phải bà ấy nhưng bị lão bà chặn được. Hoa Thiên Tuyết dùng tay trái giữ chặt thế quyền tung người lên cao lộn một vòng về phía sau Tiên Gia Nhân tấn công đối thủ.

- Bà còn nói ý mình đã quyết vậy mà vẫn nhớ những chiêu thức này.

Hoa Thiên Tuyết thu quyền, buông tay lão nhân gia ra

- Ta chỉ vô ý xuất chiêu chứ không có chủ ý, ông đừng lôi mấy chuyện năm xưa giữa ta và ông ra để khiến ta động lòng.

Trong tâm nghĩ một đằng ngoài miệng nói một kiểu, Hoa Thiên Tuyết thực chất rất muốn nối lại tình xưa với Tiên Gia Nhân nhưng đúng như những điều Mạc Vô Phong nói, nếu tình ái của bản thân khiến nhiều người khác đau khổ chi bằng chẳng có còn hơn. Bà ấy chạy theo Mạc Vô Phong và nghĩ rằng điều Tiên Gia Nhân nói cũng có lý, chuyện lứa đôi nên để người trong cuộc giải quyết nên lão bà chỉ bám theo con mình chứ không ra mặt.

Mạc Vô Phong đã chạy liên tục từ phái Côn Luân xuống chân núi mà không thấy mệt, mỗi khắc trôi qua cậu ấy càng thêm sợ hãi, đây đâu phải lần đầu nàng bỏ đi, tìm được nàng khó khăn thế nào làm sao cậu ấy quên được. Điều cậu ấy lo ngại nhất hiện giờ là nàng đã rời khỏi Tây Vực, dù không muốn nghĩ tới nhưng Mạc Vô Phong vẫn chạy trên con đường dẫn tới quan khẩu.

Giữa dòng người đông đúc, cậu ấy hết quay đầu sang trái lại quay đầu sang phải, quay lại đằng sau mong sao có thể trông thấy khuôn mặt của nàng. Chưa bao giờ cậu ấy nhớ nàng, muốn gặp nàng như lúc này, niềm mong mỏi nàng xuất hiện lớn gấp hàng ngàn hàng vạn lần ngày trước. Khi làm tổn thương nàng ở bìa rừng cậu ấy chỉ muốn gặp nàng để ôm nàng thật chặt còn ngày hôm nay cậu ấy cần gặp nàng để nghe lời giải thích, cậu ấy nghĩ lại mọi chuyện xảy ra đêm hôm qua và dám chắc rằng mình không hề làm nàng buồn. Cậu ấy cởi y phục của nàng, nàng không trách; cậu ấy muốn hôn nàng, nàng đồng ý; cậu ấy và nàng cùng chìm trong thế giới của nhau, nàng không chống cự. Vậy tại sao nàng bỏ đi không nói một lời?

Dừng bước giữa sự xô bồ của cuộc sống, cậu ấy tự hỏi bản thân

- Không lẽ, hiện giờ nàng mới hối hận. Nàng hối hận nên mới bỏ ta mà đi.

Mạc Vô Phong ngồi xuống đất, đưa tay đỡ lấy từng bông tuyết đang nhẹ rơi theo gió. Cậu ấy cứ ngồi như vậy tới khi rất nhiều bông tuyết rơi xuống và tan ra để lại giọt nước lớn trong lòng bàn tay mình

- ‘Bạch’ nghĩa là tuyết. Tuyết chỉ rơi vào mùa đông và biến mất khi mùa xuân tới, nàng xuất hiện bên ta xua tan cảm giác trống vắng bấy lâu nay rồi từ biệt không nói một câu để lại trong lòng ta cảm giác trống vắng lớn hơn nhiều lần.

Một số người trông thấy Mạc Vô Phong thì tránh đường, một số lại chửi rủa kêu cậu ta biến đi nơi khác. Đã có nhiều tên thương nhân chưa kiếm được đồng nào thấy cậu ta ngồi giữa nơi buôn bán liền chướng tai gai mắt, hô hào nhau cầm gậy tới đánh đập.

- Đừng động vào ta.

Luồng kình lực lớn mạnh bùng lên khiến bọn họ văng đi nơi khác, tiếng gậy gộc rơi bịch xuống tuyết gẫy làm đôi, tiếng người la ó, phàn nàn, kêu ca, tất cả đều khiến cậu ta nổi điên lên. Mất đi Đông Phương Bạch, cậu ấy chẳng còn coi ai ra gì cả, cậu ấy chỉ cần trút trận, đánh bất kỳ tên nào trong tầm với của mình miễn sao bản thân thấy thoải mái hơn một chút. Cậu ấy túm cổ một tên thương nhân, quát thẳng vào mặt hắn

- Tại sao cô ấy bỏ ta mà đi?

Tên thương nhân sợ hãi, chưa kịp nói câu nào đã lãnh ngay một quyền của Mạc Vô Phong, hắn loạng choạng một hồi rồi đâm sầm vào con ngựa đáng thương khiến nó theo đà đó mà ngã lăn ra đất cùng hắn. Một túi vải trên lưng con ngựa hở miệng, tất cả đồ đạc để trong đó đều rơi vãi ra đường.

- Tuyết Liên Hoa. Kia đúng là Tuyết Liên Hoa.

- Một bông giá lên đến hàng vạn lượng, mau nhặt lấy.

Lòng tham của những tên thương nhân khác bắt đầu nổi lên, họ đổ ra đó, xô xát lẫn nhau chỉ vì một bông hoa. Tên nào may mắn chạm được vào Tuyết Liên Hoa liền bị hàng chục tên khác xông vào đánh tới tấp, cứ như vậy cho tới khi Mạc Vô Phong bước tới thản nhiên cưỡng đoạt bông hoa đó trước sự bất lực của bọn thương nhân vì cứ ai nhảy vào đánh cậu ấy đều bị thần công đẩy lui lại.

- Đây là Tuyết Liên Hoa cô ấy nhắc đến.

Mạc Vô Phong chợt nghĩ có thể Đông Phương Bạch đang đi tìm Tuyết Liên Hoa nên cậu ấy không thấy nàng đâu. Thực chất nàng tới Tây Vực vì quan tâm tới loài hoa này.

- Bông hoa đó khó khăn lắm ta mới mua được. Cậu hãy trả lại cho ta đi.

Cậu ta túm cổ áo tên đó lôi dậy khiến hắn càng thêm kinh hãi

- Thứ này ngươi lấy được ở đâu?

Tên thương nhân lắc đầu

- Ta…ta không biết.

Mạc Vô Phong không túm cổ áo hắn nữa mà tóm chặt lấy cổ hắn

- Ngươi nói dối. Có tin ta sẽ giết chết ngươi ngay bây giờ không.

Tưởng cậu ấy làm thật hắn toát bao nhiêu mồ hôi, miệng run lên từng đợt

- Ta nói, nhưng…nhưng giờ ngươi đến đó cũng không tìm được đâu. Tuyết Liên Hoa bị một tiểu thư lấy đi hết rồi.

Mạc Vô Phong khó khăn lắm mở nở ra được nụ cười trên môi, cậu ấy hỏi dồn dập

- Tiểu thư ấy có một vết sẹo mờ trên khuôn mặt đúng không. Cô ấy hiện vẫn còn ở đấy đúng không, nơi đó là đâu mau chỉ cho ta.

Hắn liều mình đưa tay ra phía trước xin lại bông hoa

- Ta nói, có điều cậu phải…

Mạc Vô Phong đặt bông hoa vào bàn tay hắn và cũng không quên dọa nạt

- Nếu nói sai nửa lời ta sẽ giết chết ngươi.

Hắn vội nuốt nước miếng trước khi mở miệng

- Tiểu thư đó võ công rất giỏi, nhún nhẹ người mà có thể bay lên vách đá cheo leo. Khuôn mặt thì ta nhớ xem…hình như có vết sẹo rất mờ đúng như cậu nói. Chỉ có Khả Tư nói chuyện với tiểu thư đó nhiều hơn bọn ta, còn được tiểu thư đó nhờ cậy đưa tới trung nguyên nữa, họ đã rời đi lâu lắm rồi.

Mạc Vô Phong chết lặng một hồi lâu. Vậy là nàng đã bỏ đi thật, trở về trung nguyên, bỏ lại cậu ấy.

- Quả nhiên…nàng đã hối hận. Thực sự nàng đang nghĩ gì tại sao ta không tài nào đoán nổi. Có phải nàng đang đùa giỡn tình cảm của ta không.

Lúc này Hoa Thiên Tuyết mới xuất đầu lộ diện tới an ủi cậu ấy. Mạc Vô Phong không bất ngờ cũng không hỏi tại sao mẫu thân có mặt ở đây, mà thực ra cậu ấy chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện đó, cậu ấy đang ngập tràn trong một mớ câu hỏi tại sao không có đáp án mà đáp án ấy chỉ có nàng mới giải đáp được.

- Phong nhi, ta đưa con trở về nghỉ ngơi để con bình tâm lại. Chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết ổn thỏa nhất là…chuyện tình cảm, bởi nó rất rắc rối, rất dễ hiểu lầm. Một khi hiểu lầm ngày một lớn cũng có nghĩa tất cả đã chấm dứt.

Mạc Vô Phong nắm lấy bàn tay mẫu thân đang giữ bờ vai cô độc của mình và gật đầu

- Con phải trở về trung nguyên tìm cô ấy. Phải nghe cô ấy giải thích tại sao bỏ lại con không nói một câu.

Bông tuyết tan ra khi gặp hơi ấm, liệu có phải vì mãn nguyện với hạnh phúc ngắn ngủi mà nàng rời đi hay không? Khi Mạc Vô Phong lững thững trở về Côn Luân phái cũng là lúc Đông Phương Bạch chuộc lại trâm Tịnh Hiên, trở lại với thân phận thần y cô nương, trở về cốc Thủy Phong. Trong lòng nàng cũng đang có một khoảng trống lớn, nàng thầm mong cậu ấy sẽ không buồn như nàng bây giờ. Cảm xúc mãnh liệt đêm hôm ấy vẫn còn nguyên trong tâm trí nàng, lấn át tất cả mọi chuyện buồn trước kia.

Thủy Phong cốc dần hiện ra trước mắt, đây là nơi lần đầu tiên nàng gặp cậu ấy, một tiểu tử Tây Vực không hiểu tiếng Hán, không biết nàng nói gì, không biết nàng là ai, còn ngang nhiên mắng mỏ nàng. Đã nửa năm rồi, từ hôm đó tới nay đã nửa năm rồi, nàng quen biết cậu ấy một khoảng thời gian không dài cũng không quá ngắn, nửa năm đủ để cả hai hiểu một chút về nhau, biết được thân phận thật sự của đối phương, cảm thông cho quá khứ của đối phương.

- Đ…đ…đó là…thần y…cô nương. Thần y cô nương đã trở về.

Như thường ngày Tam Tặc lại trốn việc ra cửa cốc lượn lờ, hắn trông thấy nàng thì hồn bay phách lạc, kêu gào khắp cốc rồi bất cẩn trượt chân ngã xuống hồ. Rét run vì lạnh, hắn lảo đảo bò lên bờ tiếp tục hò hét, cái dáng lùn tịt của hắn ai trông thấy cũng phải phì cười, lại thêm bộ dạng hấp tấp và thân hình ướt như chuột lột càng khiến người ta đau bụng.

Đại Tặc và Nhị Tặc đang bắt mạch cho người bệnh, không quên nhấp nhổm ngồi dậy chào hỏi thần y cô nương.

- Đã lâu không gặp thần y cô nương, trông cô gầy đi nhiều quá. Nhuận Nhi mà biết được thần y cô nương chịu bao khổ cực để đi tìm Tuyết Liên Hoa cứu chữa người dân thôn Lưu Đức chắc tiểu cô nương vui tới mức khóc thét lên mất.

Đông Phương Bạch thấy hơi lạ, trong cốc Thủy Phong người mau miệng nhất chính là Nhuận Nhi vậy mà tới giờ vẫn chưa thấy tiểu cô nương xuất hiện. Tiếng hô hào của Tam Tặc rất lớn, người bệnh trong cốc ai cũng nghe thấy không có lí nào Nhuận Nhi ở căn nhà chế thuốc lại không nghe thấy cả.

- Nhuận Nhi không có mặt trong cốc sao?

Tam Tặc vỗ tay một tiếng

- Không có gì qua được mắt thần y cô nương. Thật ra trong cốc Thủy Phong mấy ngày vừa rồi có xảy ra vài chuyện, chuyện không lớn lắm nên cô nương yên tâm. Tự bọn ta và Nhuận Nhi đã giải quyết ổn thỏa rồi.

Đông Phương Bạch đứng khoanh tay nhìn Tam Tặc. Hắn hiểu rằng nàng đang sẵn sàng nghe mọi chuyện xảy ra mấy ngày gần đây. Tam Tặc vừa gắng sức vắt kiệt nước trên áo vừa kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe.

Mười ngày trước…

Sau khi người bệnh cuối cùng rời khỏi cốc Thủy Phong thì trời đã xế chiều. Tam Đại Tặc rủ nhau nằm bò ra thảm cỏ trước khu chế thuốc đợi Nhuận Nhi đem thức ăn tới cứu giúp ba cái bụng sắp chết đói của bọn họ.

Tam Tặc có vẻ là người đói nhất trong số này, hắn cứ tiện tay vặt cả đống cỏ trong tầm với bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến

- Tại sao ta không được bắt mạch, kê toa mà cứ phải chạy quanh cốc theo lời sai bảo của hai người nhỉ?

Đại Tặc nói

- Có vậy cũng thắc mắc, trong cốc Thủy Phong ngươi là đứa kém thông minh nhất nên phải làm chân sai vặt chứ sao.

Tam Tặc nổi quạu

- Đợi thần y cô nương trở về ta sẽ nhờ cô ấy làm chủ, không thể để các người bắt nạt suốt được.

Nhị Tặc vỗ cái bụng đang cồn cào của Tam Tặc

- Ngươi nên ăn nhiều vào lấy sức mà chạy cho nhanh, nếu ngươi làm ăn không ra gì bọn ta sẽ kể lại với thần y cô nương để cô ấy đá ngươi ra khỏi cốc.

Tam Tặc nhảy phắt dậy, không thèm đấu khẩu với hai đại ca

- Ta vào trong xem tiểu cô nương chuẩn bị đồ ăn tới đâu rồi.

Hắn chỉ mới bước vài bước chân liền trông thấy bóng một nữ nhân từ ngoài cốc lướt vào. Trông thấy khuôn mặt cô ta hắn liền cúi thấp đầu xuống bò đi dưới đất như một con giun

- Đại Tặc, Nhị Tặc. Hai người xem cô ta là ai?

Đại Tặc và Nhị Tặc thấy vẻ rón rén, lén lút đó của hắn liền sinh nghi ngước cổ lên trông xuống bên dưới

- Con ma nữ ngoài tửu quán!

Tam Tặc thều thào nho nhỏ

- Không lẽ con ma nữ đó tới đây để tìm chúng ta đòi nợ.

Nhị Tặc ấn cái đầu Tam Tặc xuống mặt đất

- Nói bậy, trong số những người có mặt ngày hôm đó chẳng có tên nào biết chúng ta ở lại cốc Thủy Phong, ngay cả tên tiểu tử Tây Vực cũng chỉ biết chúng ta đã từng tới đó.

Đại Tặc đưa tay lên cằm vắt óc suy nghĩ

- Ta thấy chắc chỉ trùng hợp thôi. Trên giang hồ hiện giờ có ai mà không biết tới y thuật của thần y cô nương, con ma nữ đó có thể tới đây vì bị thương tích lắm.

Tam Đại Tặc nhìn nhau mỉm cười bí hiểm sau đó cả bọn che mặt phi thân xuống dưới. Nghe thấy động tĩnh Lăng Kỳ Nhi quay phắt người lại, móng vuốt sắc bén trên tay cô ta đang chờ để chiến đấu

- Ba người các ngươi muốn sống thì trả lời câu hỏi của ta.

Đại Tặc vờ vĩnh tung vài quyền cước đánh vào khoảng không, định dọa cho cô ta sợ có điều khuôn mặt cô ta chẳng hề thay đổi, hắn ngưng quyền chỉnh sửa lại phục trang

- Đây là nơi thần y cô nương sống, ngươi gan to tày trời dám bước vào bên trong không sợ lát nữa chết không có chỗ chôn hay sao.

Lăng Kỳ Nhi bỏ ngoài tai mấy lời vô nghĩa đó

- Để ta khiến các ngươi chết không có chỗ chôn ngay lúc này sau đó lát nữa ta mới tính tiếp.

Tam Tặc xua tay

- Đợi đã, ý bọn ta…ý bọn ta là thần y cô nương không được khỏe, cô ấy rất cần một không gian yên tĩnh để nghỉ ngơi. Ngươi muốn gì thì để khi cô ấy khỏe đã rồi quay lại sau. Cáo từ.

Lăng Kỳ Nhi lướt tới không để ba tên mồm mép kia chạy thoát. Móng vuốt sắc nhọn trên tay cô ta nhằm vào tên lùn nhất, cũng là tên cô ta thấy chướng mắt nhất. Tam Tặc kêu la, cuộn mình lại lăn sang bên tả lại lăn sang bên hữu, lăn đi lăn lại khiến Nhị Tặc và Đại Tặc cũng thấy chóng mặt theo.

- Ngươi lăn xuống nước may ra mới thoát khỏi tay ta.

Tam Tặc ngừng lăn, nằm bệt xuống đất, hai mắt hắn quay vòng, quay vòng nhìn một hóa hai, nhìn hai hóa bốn, cái lưỡi hắn thè ra như sắp chết tới nơi

- N..g…ư…ơ…i…nói…r…rất…đúng.

Dứt câu hắn lăn tõm xuống mặt nước phẳng lặng, không thèm ngoi lên. Đại Tặc và Nhị Tặc vờ vĩnh chạy ra bờ khóc thương thảm thiết

- Đệ đừng chết, đừng bỏ lại Nhị Tặc ta ở lại trên cõi đời này. Nếu đệ chết đi Đại Tặc không có ai để bắt nạt thì ta sẽ là kẻ chịu thay.

- Tam Tặc, ngươi còn nợ ta năm trăm sáu mươi chín lượng bạc vụn. Ngươi không đem trả ta biết kiếm đâu ta tiền mua rượu bây giờ.

Lăng Kỳ Nhi thu lại móng vuốt

- Hai ngươi có thực đang đau khổ không vậy?

Đại Tặc lấy tay vỗ mạnh xuống mặt nước khiến nước bắn tung tóe lên mặt Nhị Tặc

- Ngươi chỉ biết giết người thôi làm sao hiểu được nỗi khổ bọn ta đang phải gánh chịu. Tam Tặc tuy ngu dốt, khờ khạo nhưng chung quy không phải người xấu. Tên hắn có một chữ ‘tặc’ nhưng đến một con kiến hắn còn chưa giết chết bao giờ ai ngờ kết cục lại bi thảm như này.

Lăng Kỳ Nhi liếc mắt xuống mặt hồ thấy có chút bọt nổi lên liền sinh nghi

- Đúng là ‘tặc nhân’ các ngươi đừng hòng lừa ta.

Tam Tặc từ dưới đáy hồ nhảy lên đúng lúc Lăng Kỳ Nhi định tung chưởng lực xuống. Hắn nhằm thẳng người cô ta mà phun một ngụm nước trong miệng ra. Cô ta vội lui xuống, lấy vạt áo che mặt khiến nước thấm hết vào tay.

- Ta thấy các ngươi không cần giữ cái mạng của mình nữa vậy ta ra tay cũng đỡ áy náy.

Tam Đại Tặc cười khì, cùng hô lên

- Ngươi bị trúng độc rồi.

Lăng Kỳ Nhi tái mặt

- Không lẽ, thứ ngươi vừa phun vào ta…

Tam Tặc bước đi ngạo nghễ quanh cô ta

- Dưới hồ có một loại cỏ hễ cứ động vào là ngứa ngáy khó chịu. Vì loại cỏ này chỉ có tác dụng với nữ nhân nên ta nhai nát nó trong miệng phun thẳng vào ngươi. Nếu ngươi khoanh tay chịu trói ta sẽ bày ngươi cách giải.

Lăng Kỳ Nhi vốn không tin hắn nhưng dần dần cánh tay cô ta bắt đầu ngứa ngáy vô cùng khó chịu. Cô ta định đưa tay lên gãi thì sực nhớ ra móng tay của mình có độc, chạm vào da thịt thì chết ngay tức khắc

- Các ngươi giỏi lắm, dám bày mưu hãm hại ta. Mau giao thuốc giải ra đây.

Đại Tặc nhăn răng ra cười

- Xem kìa, xem kìa, ngươi đang trong tình thế nào rồi còn dám gân cổ lên với bọn ta hả.

Nhị Tặc trông bộ dạng ngứa ngáy nhưng không thể làm gì của Lăng Kỳ Nhi thì thích lắm

- Hay để ta giúp ngươi gãi ngứa nhé.

Lăng Kỳ Nhi chỉ tay vào mặt cả ba tên đại tặc

- Đúng là một lũ người vô liêm sỉ. Hôm nay ta tạm tha cho các ngươi, lần sau gặp lại nhất định ta sẽ phanh thây các ngươi ra làm trăm mảnh.

Tam Tặc cản cô ta lại

- Đợi đã. Dưới chân ngươi đâu đâu cũng là cỏ, cỏ trên mặt đất và cỏ dưới đáy hồ vốn là hai thứ kịch độc, nếu như kết hợp độc càng thêm độc. Ngươi tùy tiện bước đi như vậy sẽ dẫm nát hết cỏ trên mặt đất, khi đó cánh tay kia cỏ ngươi không chỉ ngứa thôi đâu, nó sẽ đỏ ửng và nổi nốt, một canh giờ sau cánh tay đó sẽ sưng to gấp đôi hiện giờ nếu muốn cứu chữa e rằng đã muộn, lúc đó ngươi chỉ còn cách chặt phăng nó đi thôi.

Lăng Kỳ Nhi nhắm chặt mắt không dám nghe mấy lời đó của bọn chúng. Cô ta hiểu rằng thân trong nguy hiểm đành phải nhún nhường

- Rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì mới chịu đưa thuốc giải.

Tam Tặc chống tay ngang hông

- Đơn giản thôi, công phu của ngươi thuộc hàng khá nên bọn ta không muốn liều lĩnh vì vậy ngươi hãy để bọn ta điểm huyệt đạo đi.

Lăng Kỳ Nhi nghiến răng, không ngờ mấy tên này lưu manh như vậy. Cô ta tới đây vốn chỉ muốn hỏi thăm tin tức của tiểu muội ai ngờ lại gặp nhiều phiền toái thế này.

- Ta sẽ cho các ngươi điểm huyệt đạo với một điều kiện các ngươi phải thề ngoài chuyện đó ra không được phép làm gì ta.

Tam Đại Tặc cùng giơ tay phải lên trời

- Bọn ta thề chỉ điểm huyệt đạo cô nương, ngoài ra không làm gì cả.

Lăng Kỳ Nhi buông tay mặc cho bọn chúng khống chế. Sau khi phong tỏa huyệt đạo của cô ta, Đại Tặc dựng cô ta ngồi xuống tựa người vào một thân cây lớn còn Tam Tặc chạy ra bờ hồ chụm hai bàn tay thô kệch lại vớt một nắm nước đổ lên cánh tay Lăng Kỳ Nhi, cô ta lập tức hết ngứa ngáy khó chịu

- Hóa ra nước hồ có thể giải độc trên tay ta, các ngươi đúng là một lũ lừa bịp.

Nhị Tặc ngả đầu ra sau cười rộn ràng

- Cô nương này công phu thì khá nhưng lại ít lăn lộn trên giang hồ, cái trò đơn giản này của bọn ta mà cũng không phát hiện ra.

Tam Tặc ngồi cạnh Lăng Kỳ Nhi, giơ cái mặt đểu cáng ra nói chuyện

- Ta thú thật cho ngươi nghe cỏ dưới hồ thì độc thật có điều cỏ trên mặt đất lại hoàn toàn vô hại.

Tiếng của Nhuận Nhi từ trên khu chế thuốc vọng xuống

- Đại Tặc, Nhị Tặc, Tam Tặc, các huynh không định ăn uống gì à?

Tam Tặc đáp lại

- Đợi bọn ta chữa trị nốt cho người bệnh cuối cùng đã.

Đại Tặc nãy giờ im bặt vì đang nghĩ kế sách tiếp theo, hắn gọi hai đệ đệ ra và hỏi

- Chúng ta không thể để cô ta ở lại trong cốc, lát nữa huyệt đạo tự giải cô ta sẽ thoát ra được. Nếu đem cô ta đi sớm muộn cô ta cũng lại tới gây sự. Làm sao mới tốt đây?

Lăng Kỳ Nhi trợn mắt lên

- Này, các người đừng có làm bậy, ta chỉ tới đây để tìm tiểu muội của mình không hề muốn gây sự với ai. Chính các ngươi làm mọi chuyện rối tung lên đó.

Đại Tặc vờ như chả nghe thấy cô ta nói gì, hắn tiếp tục bày ra mưu kế tiếp theo

- Ta thấy cách hay nhất hiện giờ là cho cô ta uống một viên độc dược, cứ bảy ngày trôi qua phải uống giải dược một lần sau đó sẽ thả cô ta đi. Làm như vậy không phải vẹn cả đôi đường hay sao, vừa không phải giữ cô ta lại, vừa không phải lo cô ta đi rồi sẽ về đây ám hại chúng ta.

Tam Tặc vò đầu bứt tai

- Như vậy có ác quá không. Chả lẽ cô ta phải uống giải dược cả đời này hả, cứ bảy ngày lại tới một lần thật rắc rối.

Đại Tặc nói

- Ta bảo ngươi kém thông minh thật chả sai chỗ nào. Đợi khi thần y cô nương quay về mọi chuyện sẽ yên ổn, với thứ công phu của ma nữ này thần y cô nương chỉ cần phất nhẹ tay áo cũng đủ hất văng cô ta ra khỏi cốc.

Tam Tặc giờ mới vỡ ra

- Đúng vậy, ý kiến hay lắm. Cũng tại thần y cô nương rời đi khá lâu nên ta nhất thời không nghĩ tới điều này.

Khi câu chuyện kết thúc thì chiếc áo trên tay Tam Tặc cũng được vắt kiệt. Có điều hắn vẫn không nói lý do tại sao Nhuận Nhi rời đi nên Đông Phương Bạch liền mở lời

- Ngươi rất giỏi làm mất thời gian của người khác đấy. Rốt cuộc Nhuận Nhi đang ở đâu, chuyện ngươi vừa kể chẳng liên quan gì đến câu hỏi của ta.

Tam Tặc vắt cái áo ẩm ướt lên vai

- Haha…chuyện sau đó còn hay hơn nữa kia. Ma nữ đó bị chúng tôi cho uống độc dược, bảy ngày sau cô ta liền tới đây đòi thuốc giải. Tôi liền bảo cô ta lên tìm Nhuận Nhi tại khu chế thuốc thế là cô ta khóc như mưa, ngồi bịch xuống đất không chịu đứng lên. Khi Nhuận Nhi chạy tới chúng tôi mới biết họ là tỷ muội ruột, hai tỷ muội ôm chầm lấy nhau thật cảm động quá.

Đông Phương Bạch ngồi xuống một mỏm đá nhô lên trên mặt hồ, đôi mắt nàng nhìn xuống hồ nước trong veo kia, nàng trông thấy con thỏ trắng đáng yêu đang chạy nhảy, trông thấy Nghi Lâm đang mỉm cười và nàng tự hỏi không biết sau này có còn gặp lại Nghi Lâm ở đâu đó không.

- Thần y cô nương, cô sao vậy. Không hỏi Nhuận Nhi đang ở đâu nữa sao.

Nàng lườm Tam Tặc

- Ngươi cố tình kéo dài câu chuyện, nếu không muốn nói ta cũng chẳng cần nghe nữa.

Tam Tặc bắt đầu phân trần

- Tôi chỉ muốn trò chuyện cùng cô nương một lát thôi, mà không chỉ tôi muốn người trong cốc ai cũng muốn một lần được cùng cô nói chuyện nhưng cô cứ lạnh lùng như một tảng băng ấy. Nhớ hôm đó lần đầu cô nương mở lời tiếp chuyện với người khác thực sự bọn tôi rất vui sau đó đùng một cái cô đi luôn. Nói thật cả Tam Đại Tặc đều nhớ cô, tiểu cô nương cũng rất nhớ cô, ngày nào Nhuận Nhi cũng vào lau dọn nhà gỗ lục trúc của cô ba, bốn lần hay bao nhiêu ấy tôi không nhớ rõ.

Đúng là cái bệnh dài dòng của Tam Tặc không chừa được, có điều lần này nàng không giận nữa. Nàng đang thấy vui, vui vì được người khác dành nhiều tình cảm cho bản thân, vui vì trái tim mới trong cơ thể nàng bắt đầu biết thể hiện cảm xúc, vui vì hiểu ra rằng đây thực sự là cuộc sống mới mà nàng mơ đến hàng đêm.

- Được rồi, ngươi kể tiếp đi. Ta sẽ kiên nhẫn lắng nghe một lát.

Tam Tặc nhảy cẫng lên vui mừng

- Vậy tôi kể nốt nhé. Biết ma nữ đó là tỷ tỷ ruột của Nhuận Nhi nên bọn tôi đành đưa thuốc giải thật cho cô ta để cô ta không phải cứ bảy ngày lại phải dùng giải dược một lần. Ngay lúc cô ta vừa uống thuốc giải lại có một đám người tới làm loạn cốc Thủy Phong.

Nàng ‘ồ’ lên một tiếng rồi thắc mắc

- Một đám người?

Tam Tặc mường tưởng ra cảnh tượng lúc ấy và kể lại

- Đám người đó là một lũ nhân sỹ giang hồ bị kẻ gian đầu độc nên vác xác tới tìm thần y cô nương cầu cứu. Thứ độc họ trúng phải chính là Chu Sa Tán, cùng loại với thứ độc Lão Đại gì gì đó bị nhiễm. Vì bọn tôi không biết cách giải ra sao nên bó tay còn Nhuận Nhi lỡ mồm kêu rằng cô nương đã từng giải thành công loại độc đó và được huynh đệ Vạn Thú sơn trang mời dự đại tiệc báo đáp ân nhân. Thế là bọn chúng hùa nhau đưa Nhuận Nhi đi mất từ đó tới giờ.

Đông Phương Bạch đứng phắt dậy, khuôn mặt nàng lộ rõ vẻ lo lắng

- Sao các ngươi lại khoanh tay đứng nhìn bọn chúng làm vậy. Nhuận Nhi không hề biết võ công nếu chẳng may gặp chuyện không lành thì sao.

Tam Tặc tự thì thầm với chính mình

- Quái lạ thật. Thần y cô nương bắt đầu thương người từ khi nào vậy.

Đông Phương Bạch hỏi hắn

- Bọn chúng đi về hướng nào?

Tam Tặc trấn an nàng

- Thần y cô nương không phải lo đâu. Tỷ tỷ ma nữ của Nhuận Nhi cũng đi theo tiểu cô nương, nhất định họ sẽ an toàn mà, ta thấy mấy tên đó đâu phải tuyệt đỉnh cao thủ gì.

Thấy nàng lại trừng mắt nhìn mình mà không nói thêm câu nào, Tam Tặc liền bịt miệng chỉ tay về hướng lũ nhân sỹ giang hồ đưa Nhuận Nhi đi. Đông Phương Bạch theo hướng đó bước trên dòng nước phi thân ra khỏi cốc. Nàng cứ đi theo hướng mà Tam Tặc chỉ một lúc lâu mới nhận ra hướng đi này dẫn tới nơi ở của Bình Nhất Chỉ. Đông Phương Bạch không nghĩ mọi chuyện lại trùng hợp như thế nhưng cẩn tắc vô áy náy, nàng liền lấy chiếc khăn che mặt mình lại.

Đáp xuống một vùng đất rộng lớn tại Ngũ Bá Cương, xung quanh heo hút không hề thấy một bóng người, chỉ có căn nhà của Bình Nhất Chỉ phía đằng xa.

- Dạo này gặp nhiều chuyện nên mình suy nghĩ vội vàng quá, bọn chúng đi về hướng này chứ chắc gì sào huyệt của chúng ở đây. Nếu vậy thì Nhuận Nhi e là lành ít dữ nhiều.

Một cây roi sắt vung lên tạt qua vai nàng vì nàng nhanh chân tránh được. Cây roi sắt đó rụt lại về phía chủ nhân, một giọng nữ nhân quen thuộc phát ra phía sau lưng Đông Phương Bạch.

- Cô là người của Diệp Ngân Bình truy sát bọn ta phải không?

Đông Phương Bạch làm sao quên được giọng nói này, giọng nói của Doanh Doanh. Nàng đã sống chung một lãnh địa với cô ta mười mấy năm chứ ít gì. Điều nàng có thể làm bây giờ là tạm thời rời khỏi đây vì nơi nào Doanh Doanh xuất hiện chắc chắn nơi đó Lệnh Hồ Xung cũng có mặt. Nàng lướt đi nhanh như cắt, điểm huyệt đạo Doanh Doanh từ phía sau mà cô ta chỉ kịp nháy mắt.

- Đúng là người của Diệp Ngân Bình rồi. Ngươi định làm gì ta?

Đông Phương Bạch lui dần ra sau rời đi trong yên lặng. Hai chân nàng vừa rời mặt đất thì lại thêm một người nữa xông tới tấn công nàng từ trên cao, môi nàng khẽ mấp máy

- Lệnh Hồ Xung…

Trong phút bất ngờ, sự linh hoạt của nàng giảm đi đáng kể, vạt áo của nàng bị thanh kiếm hắn cầm trên tay phi qua chém rách. Lệnh Hồ Xung nhanh chân giải huyệt đạo cho Doanh Doanh

- Mau trở về trước, người này để ta đối phó.

Doanh Doanh cản hắn

- Người này thân thủ phi phàm, một chưởng lực nhẹ của cô ta đủ để Chu Sa tán trong cơ thể huynh phát tác, tốt nhất chúng ta nên rời đi ngay bây giờ.

Ánh mắt của Đông Phương Bạch không rời khỏi cặp phu phụ kia, nàng không nghĩ sẽ đối diện với Lệnh Hồ Xung trong tình huống trớ trêu này, nhất thời nàng không kịp nghĩ được điều gì cả. Đôi chân nàng rất muốn lướt đi mà tâm trí nàng càng lúc càng rối. Lần đầu tiên nàng thấy trái tim mới này thật hữu dụng, nếu ngay cả nó cũng rối chắc nàng cứ mãi chôn chân tại đây mất. Nàng hít thở thật đều, thật đều, hai mắt nhắm lại, tay đặt lên ngực, chạm vào cây trâm Tịnh Hiên nằm sau lớp áo mỏng.

- Vô Phong. Chàng hãy giúp ta bình tĩnh lại…

Cảm xúc đêm hôm đó bắt đầu trào dâng khiến nàng mỉm cười, nàng không còn trông thấy cặp phu phụ kia nữa mà trông thấy bóng hình của Mạc Vô Phong, cậu ấy tới bên nàng, đặt hai bàn tay lên khuôn mặt nàng và hôn nhẹ vào vầng trán đang toát mồ hôi của nàng.

- Nàng đừng sợ, Đông Phương Bạch!