Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 173




Xuyên qua lỗ hổng thời gian đến Thiên Hà Số 8 trước một bước là lệnh tăng viện của Lâm Tĩnh Hằng.

“Không có tệ nhất chỉ có tệ hơn mà.” Thomas Dương thấp giọng nói, hắn chóng vánh xem lướt qua lệnh tăng viện của Lâm Tĩnh Hằng, quay người đưa cho Turan, “Nếu chúng ta có thể nổ cả khu lỗ hổng thời gian tự nhiên thì tốt rồi.”

“Không phải đội viễn chinh từng có ý định sao,” Turan không ngẩng đầu lên nói, “Trên lý luận có thể thực hiện, chỉ cần bỏ được hai Thiên Hà Số 1 và 8. Tăng viện sắp xếp như thế nào?”

“Chờ chút,” Thomas Dương nói, “Tôi đi mời một ngoại viện.”

Hắn vừa dứt lời, liên lạc đến từ trung tâm chỉ huy Ngân Hà Thành liền nối vào, White lau mồ hôi trên trán: “Turan tướng quân, Dương tướng quân, tôi đưa tiến sĩ Harden đến rồi!”

“Truyền tin cho Tĩnh Hằng, đừng tin tưởng Lâm Tĩnh Xu,” Tiến sĩ Harden không đợi chào hỏi đã đẩy xe lăn tới, “Cũng đừng tới gần người chip! Người chip không phải là người!”

Turan hơi giật mình.

Tại Mân Côi Chi Tâm, Lâm Tĩnh Xu đột nhiên “gõ cửa”, khiến bầu không khí nơi này đột nhiên trở nên căng thẳng, Bạch Ngân Tam và các kỹ thuật viên về lỗ hổng thời gian họp khẩn cấp, đưa sớm nhóm nhân viên phi võ trang thứ hai ra ngoài.

Trạm Lư sau khi sửa chữa đơn giản một lần nữa biến thành hình người, theo yêu cầu của Lâm Tĩnh Hằng, mở trận chiến cuối cùng trước khi liên minh thành lập cho hắn.

“Nguyên soái Lâm Ger chết vào năm đầu Lịch Tân Tinh, một tháng trước ngày kỷ niệm tuyên ngôn tự do, và trận chiến cuối cùng của đế quốc máy móc Lịch Cựu Tinh kia,” Trạm Lư hoàn nguyên tường tận bản đồ tuyến đường vũ trụ thời đại Lịch Cựu Tinh, “Lúc ấy, quân liên minh đã bao vây Votaw, thân vương Hulse kẻ độc tài cuối cùng của thời đại Lịch Cựu Tinh tại Votaw ăn đạn tự sát, sau đó trí tuệ nhân tạo siêu cấp ‘thân vương Hulse’ đột nhiên xuất hiện, dẫn đến nhiều căn cứ quân liên minh bị xâm lấn, tổn thất nặng nề.”

Lục Tất Hành không biết đi tới phía sau Lâm Tĩnh Hằng từ khi nào, nghe thế nói xen vào: “Nghe rất giống Woolf bản trí tuệ nhân tạo nhỉ.”

“Không, hiệu trưởng Lục,” Trạm Lư nói, “Trí tuệ nhân tạo ‘thân vương Hulse’ không hề là hoàn toàn không có khung quyền hạn, trên thực tế, Hulse khi còn sống có một người con riêng, trong tay có quyền hạn dự phòng, chỉ khi quyền hạn dự phòng không khởi động, nó mới gần vô hạn với không có khung quyền hạn.”

“Nói cách khác là nằm giữa anh và ‘Woolf’ bây giờ, tôi lý giải đúng chứ?” Lục Tất Hành nói, “Trí tuệ nhân tạo bình thường cần dùng quyền hạn khởi động, ‘thân vương Hulse’ này cần dùng quyền hạn tắt ‘hình thức vô hạn’.”

“Đúng, thân vương Hulse dù sao cũng có tư tâm, lão hi vọng giữ địa vị thống trị của gia tộc mình, bởi vậy chế tạo trí tuệ nhân tạo siêu cấp này, hi vọng để nó tiêu diệt liên minh, kế tiếp một cách hợp lý cho con trai mình làm Chúa cứu thế, ra mặt thu phục con quái vật không ai có thể trói buộc này, kéo dài đế quốc của bọn họ.” Trạm Lư nói, “Sau đó Lâm soái tự mình làm mồi nhử, liên minh giả vờ bại trận, dụ ra người thừa kế sử dụng quyền hạn của trí tuệ nhân tạo, mới thừa cơ một mẻ lưới bắt hết. Liên minh cũng phải trả cái giá cực đắt.”

“Ông nội tôi chính là chết trong chiến dịch này.” Lâm Tĩnh Hằng nói, “‘Thân vương Hulse’ là Nguyên soái Woolf tự tay tiêu diệt.”

Lục Tất Hành suy nghĩ một thoáng, hỏi: “Hiển nhiên, Nguyên soái Woolf lần này không có tư tâm, cũng không có người thừa kế, thế chúng ta có cái gì có thể tham khảo không?”

Trạm Lư: “Năm ấy người thừa kế kia tự cho là việc lớn đã thành, dùng mật khẩu tiếp quản quyền hạn của ‘thân vương Hulse’, quân liên minh cắt đứt tất cả tín hiệu của Votaw, tạm thời đóng kín thành một nhà tù vũ trụ, sau đó quân liên minh mai phục trên Votaw cùng một thời gian cắt toàn bộ hệ thống nguồn năng lượng của Votaw. Cả Votaw lâm vào trạng thái xã hội nguyên thủy, dài đến hai mươi phút.”

Lục Tất Hành thở dài: “Nghiêm túc chứ cưng Trạm Lư? Nhưng Votaw và cả Thiên Hà Số 1 không thể đánh đồng đâu. Vả lại tình hình của chúng ta bây giờ ngược với năm đó, chúng ta mới là bên bị bao vây.”

Lâm Tĩnh Hằng không nói gì, nặng nề tâm sự mà ở một bên thất thần.

Lục Tất Hành quan sát hắn một lúc, giơ tay lặng lẽ bóp hông hắn.

Lâm Tĩnh Hằng không biết đang nghĩ gì, bị cậu táy máy chân tay sờ mó, sống lưng tê rần, hạ thấp giọng lườm cậu: “Làm gì thế?”

Lục Tất Hành ghé vào tai hắn nói: “Người của Quân Đoàn Tự Do đến thật không đúng lúc, em cũng chưa kịp giới thiệu ‘thân phận chân thật’ của anh cho họ, còn muốn xem các lão tướng quân bị hù rơi răng giả sẽ ra sao.”

Lâm Tĩnh Hằng không hề muốn nhặt răng giả rơi đầy đất, cũng không có tâm trạng tán dóc với cậu, qua loa khoát tay: “Tránh qua một bên.”

“Có một người rất tiết kiệm năng lượng bảo vệ môi trường, nói lúc không nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt sẽ cất tim đi, chỉ sợ tốn điện.” Lục Tất Hành hỏi hắn, “Anh bây giờ đang là tình huống gì, lại cất tim đi rồi à?”

Lâm Tĩnh Hằng lườm cậu một cái: “Nói chuyện đàng hoàng.”

“Ở bên ngoài Votaw, anh bắn trượt một phát, tại sao bây giờ trơ mắt nhìn cô ấy bị trí tuệ nhân tạo truy sát, mà khoanh tay đứng nhìn?” Lục Tất Hành nhẹ giọng hỏi, “Có người cho rằng, đã đến nông nỗi này rồi, chúng ta nên tranh thủ mọi lực lượng tranh thủ được, ngay cả Hiệp hội chống Utopia cũng đứng bên chúng ta rồi, không phải sao?”

Lâm Tĩnh Hằng cười nhạo: “Là tên đần nào cho em đến đây làm thuyết khách?”

Lục Tất Hành “A” một tiếng: “Văn minh lên nào, lời khó nghe của toàn Votaw đều bị một mình anh nói rồi – em biết anh có lý do của anh, Hope và… và cô ấy không giống nhau, đúng không?”

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc giây lát: “Hai người bọn họ không thuộc về một giống loài.”

Lục Tất Hành kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp, kính áp tròng vẫn chưa tháo, thế nên tròng đen vẫn là màu xanh lục, tựa như hồ nước êm ả, không biết tại sao, Lâm Tĩnh Hằng vừa nhìn thấy đôi mắt này thì lửa rừng hừng hực gào thét trong lòng bỗng nhiên tắt ngấm hơn một nửa.

“Em có biết ‘chó cùng rứt giậu’ là gì không?” Lâm Tĩnh Hằng nói hầu như không thể nghe thấy.

Lục Tất Hành sửng sốt.

“Dã thú ăn thịt người khi chân chính cùng đường là mắt lộ hung quang, chỉ có khi đi săn mới yếu thế.” Lâm Tĩnh Hằng nhấn từng chữ, “Bọn tôi chính là như vậy.”

Lục Tất Hành: “Nhưng mà…”

“Hửm?”

Lục Tất Hành mấp máy môi, câu sau lại không nói ra – nếu anh sai rồi thì làm thế nào?

Anh thủ vững trận địa cuối cùng, anh chịu trách nhiệm với Thiên Hà Số 8 sau lưng, tim anh căng thành một sợi dây đàn sắp đứt, giây lát cũng không dám thả lỏng.

“… Không, không có gì,” Thấy Lâm Tĩnh Hằng quay người muốn tiếp tục nói vấn đề “trí tuệ nhân tạo siêu cấp” với Trạm Lư, Lục Tất Hành bỗng nhiên gọi hắn lại, “Tĩnh Hằng, lúc tim anh đau, có thể ôm em một cái không?”

“Không cần,” Lâm Tĩnh Hằng không ngẩng đầu lên nói, “Cất rồi, tiết kiệm điện.”

Song Lâm Tĩnh Hằng không phải là thần, hắn không hề vĩnh viễn chính xác.

Giống như hắn từng đo đoán Hope bằng ác ý lớn nhất, ngược lại tự dưng khiến mình bị lộ, lần này tựa hồ hắn cũng nhìn lầm Lâm Tĩnh Xu rồi.

Sau khi liên quân nhân loại lui thủ Mân Côi Chi Tâm bốn mươi tám giờ, nhóm nhân viên phi võ trang thứ ba vào lỗ hổng thời gian, bắt đầu đi về hướng Thiên Hà Số 8.

Cùng lúc đó, điểm nhảy vũ trụ ngoài cùng Mân Côi Chi Tâm lại lần nữa có động tĩnh.

Lần này, Lâm Tĩnh Xu chỉ còn lại một tàu chỉ huy và mấy tàu hộ vệ bé bằng hạt mè, ở ngoài một điểm nhảy vũ trụ, trong vòng nửa phút nàng điên cuồng gửi mười sáu yêu cầu đối thoại viễn trình, quân tiên phong do dự kết nối, chưa kịp mở miệng bên kia đã truyền đến tiếng thở hổn hển: “Giúp ta chuyển lời đến Thống soái các ngươi, đông đảo cơ giáp trí tuệ nhân tạo đang đổ về Mân Côi Chi Tâm, đừng ngồi im chờ chết. Kỹ thuật của Hiệp hội chống Utopia đối phó ta thì được, nhưng các ngươi không đối phó được Woolf đâu!”

Tiếng nàng đồng bộ truyền đến tàu tổng chỉ huy của Lâm Tĩnh Hằng. Lần này, Lâm Tĩnh Xu bị cự tuyệt một lần tựa hồ đã nhặt lên lòng tự tôn cao ngạo, cảnh báo xong nàng không nhắc đến việc kết minh nữa, cũng không nán lại, thậm chí không đợi hình ảnh Lâm Tĩnh Hằng xuất hiện trên màn hình truyền tin, đã cắt đứt liên lạc quay người bỏ chạy.

“Cô ta có ý gì?” Liễu Nguyên Trung lén hỏi Poisson Dương, “Đừng bảo với tôi là vì báo tin cho chúng ta, mới đặc biệt mạo hiểm chạy về?”

Poisson Dương không nói gì.

Năm ấy hắn và Thomas trốn khỏi cứ điểm Thành Thiên Sứ, được Lâm Tĩnh Xu giấu trong căn cứ thực nghiệm Vườn Địa Đàng, nàng còn là người phát ngôn của quản ủy hội nhìn tao nhã, xinh đẹp như một đóa Đại Dương Xanh Thẳm sang quý, nghe hắn và Thomas mày một câu tao một câu mà cãi nhau, Lâm Tĩnh Xu với thần sắc kỳ dị nào đó nói “Các anh là sinh đôi à? Tình cảm tốt thật”.

Poisson Dương đến nay còn nhớ ánh mắt nàng khi nói câu này, ước ao như một đứa trẻ chưa từng được ăn kẹo vậy.

Nàng tội ác chồng chất, từng tặng cơ giáp cho Lâm Tĩnh Hằng, cũng suýt chút nữa khiến hắn yên ắng chết trên tiểu hành tinh của Thiên Hà Số 6.

Hiện giờ đứng cạnh vách núi, cũng sẽ nhớ đến người thân nhất mỗi người đi một ngả chứ?

“Thống soái,” Poisson Dương nói, “Để phòng vạn nhất, hãy cho Bạch Ngân Tam đến tuyến trên cùng đi.”

Quân đoàn trí tuệ nhân tạo lại cần nhân viên kỹ thuật ra trận, Lâm Tĩnh Hằng chần chừ giây lát rồi gật đầu.

Cảnh báo gấp gáp này của Lâm Tĩnh Xu đến như mưa đúng lúc, nàng đi chưa đầy nửa tiếng, bên ngoài điểm nhảy vũ trụ ngoài cùng Mân Côi Chi Tâm liền có sóng năng lượng mạnh.

“Thống soái,” Hope trầm giọng nói, “Lâm tiểu thư lần này thật sự không lừa gạt, nhìn ra là quân đoàn trọng giáp.”

“Đến rồi!”

“Cẩn thận!”

Một loạt trọng giáp, toàn là quân trí tuệ nhân tạo, Woolf từng là kim chủ của Hiệp hội chống Utopia, nghiên cứu kỹ thuật quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ quả nhiên hết sức thấu triệt, Hope không ngăn được ông ta!

Quân đoàn trọng giáp do trí tuệ nhân tạo khống chế dễ dàng xuyên thủng phòng tuyến quấy nhiễu của Hiệp hội chống Utopia, tích tắc bức đến trước mắt, Hope và thuộc hạ đều không giỏi chiến đấu, tiểu cơ giáp Hiệp hội chống Utopia lập tức cắp đuôi rút về, nguyên quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 không chút do dự lên thế, đánh giáp lá cà tại tiền tuyến.

Poisson Dương xuyên qua mạng tinh thần của cơ giáp né một phát đạn đạo, hai mắt không rời khỏi máy tính trước mặt, máy tính đang phân tích mô hình tác chiến của đối phương, hắn nhìn lướt qua đã hiểu số liệu mấu chốt, “Thừa Ảnh là trí thông minh hạch tâm, mạng tinh thần của tất cả cơ giáp đều do nó khống chế. Quấy nhiễu truyền tin của đối phương!”

Hắn chưa dứt lời, bộ đội chủ lực tăng viện đã chạy tới, bắn một loạt pháo ion năng lượng cao từ một góc độ cực xảo quyệt, nổ tới quân đoàn trí tuệ nhân tạo toan tính đột phá điểm nhảy vũ trụ, Bạch Ngân Tam thừa cơ cấp tốc tổ chức quấy nhiễu, liên hệ giữa quân đoàn trí tuệ nhân tạo lập tức đình trệ.

Đạn đạo của tiên phong quân thủ vệ biên cảnh Thiên Hà Số 1 nhanh hơn tốc độ bọn chúng sửa chữa, đạn đạo như sóng biển quét ngang ra, quét rơi một loạt cơ giáp.

Quân đoàn trí tuệ nhân tạo không có tinh thần anh hùng “đánh tới linh kiện cuối cùng” của loài người, đo được hoàn cảnh chiến trường bất lợi, Thừa Ảnh lập tức rút về đường cũ, chớp mắt đã mất tăm.

Mà đây chỉ là một khởi đầu.

Sau đó, quân đoàn trí tuệ nhân tạo của Woolf giống như đã nhắm vào họ, liên tiếp ý đồ tiến vào Mân Côi Chi Tâm, mỗi lần bị đánh ra đều ngay lập tức nâng cấp hệ thống, điều chỉnh chiến lược, quay đầu trở lại.

Máy móc là không cần nghỉ ngơi, nhưng con người nào chịu được?

Đối phương như bánh xe, liên tục quấy rầy bất kể ngày đêm, liên quân nhân loại càng đánh càng gian nan, tuyến đầu trận địa lung lay sắp sập.

Ngày thứ bảy, Lâm Tĩnh Hằng lần thứ ba rút thuốc thư giãn ra, bị Lục Tất Hành ngăn cản: “Không thể tiêm nữa, em trông chừng thay anh một lúc, anh vào trong khoang y tế nằm nghỉ đi.”

Lâm Tĩnh Hằng: “À.”

Hắn vừa đáp vừa đưa ống tiêm vào đầu ngón tay, Lục Tất Hành cho rằng hắn đã nghe lời, đang định giơ tay đón lấy, kim tiêm lại linh hoạt xoay một vòng, sượt qua ngón tay hắn, lần này Lâm Tĩnh Hằng tiêm thẳng thuốc vào tĩnh mạch.

Lục Tất Hành: “Anh!”

“Mũi cuối cùng,” Lâm Tĩnh Hằng đáp lấy lệ chẳng hề có thành ý, “Vả lại đánh trận xong có cả đống thời gian nghỉ ngơi, lỡ như chết tại đây thì càng không bao giờ sử dụng nữa, không vội nằm… Thuốc thư giãn loại số 1 sản phẩm của Thiên Hà Số 8 đúng là kiệt tác.”

Thuốc thư giãn loại số 1 hoàn mỹ giải quyết vấn đề co cơ mà thuốc thư giãn nguyên bản gây ra, tiêm xong chỉ có một chút chóng mặt và tim đập nhanh rất nhẹ, đối với quân vũ trụ da dày thịt chắc, cơ bản có thể lơ đi.

Sắc mặt Lục Tất Hành có phần khó coi: “Thuốc thư giãn là thuốc khẩn cấp, chính bởi vì phản ứng rất nhẹ, liều lượng mới càng cần hạn chế nghiêm ngặt, quá liều sẽ gây ảnh hưởng không thể đảo ngược cho thân thể, anh có biết thường thức không vậy!”

“Có,” Lâm Tĩnh Hằng ấn ngực mình một cái, “Đừng ồn, ngoan, tôi hơi hồi hộp, cảm giác không tốt lắm… Kẻ địch hàng đầu của trí tuệ nhân tạo không phải Lâm Tĩnh Xu à, tại sao đột nhiên xoay nòng pháo đến chỗ chúng ta?”

“Hồi hộp là bởi vì anh tiêm nhiều thuốc thư giãn!” Lục Tất Hành nhíu chặt hai hàng lông mày, “Anh còn dám đụng vào ống tiêm em sẽ đánh ngất anh – trí tuệ nhân tạo hành động có mục tiêu rõ ràng, bình thường sẽ không tùy ý thay đổi, trừ phi chúng cảm thấy mục tiêu hàng đầu của mình đã…”

Có lẽ là tác dụng phụ của thuốc thư giãn, đồng tử Lâm Tĩnh Hằng nhất thời lại hơi rời rạc.

Lục Tất Hành phút chốc ngậm miệng, cậu đột nhiên có cảm giác, chí ít trong chớp mắt ấy, Lâm Tĩnh Hằng hối hận vì đã không gặp lại nàng.

Lục Tất Hành: “Anh…”

Đúng lúc này, tiền tuyến đột nhiên có dị động, ngoại trừ đoàn cơ giáp trí tuệ nhân tạo đang ý đồ tấn công điểm nhảy vũ trụ bên ngoài Mân Côi Chi Tâm, lại một chiến đội trí tuệ nhân tạo xuất hiện, liên quân tức khắc căng thẳng, đám sắt thép này còn có tăng viện!

Song theo chi võ trang này thần tốc tới gần, Poisson Dương chú ý tới trước hết: “Thống soái, bọn chúng đang truy đuổi mấy tiểu cơ giáp Quân Đoàn Tự Do!”

Quân Đoàn Tự Do một lần nữa xuất hiện ở Mân Côi Chi Tâm, ngay cả tàu chỉ huy đều tiêu tùng, như chuột chạy qua đường còn sót vài tiểu cơ giáp què tay cụt chân, hoảng hốt bay lung tung – sau đó, không bất ngờ bị quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ chặn bên ngoài điểm nhảy vũ trụ.

“Thống soái!”

Không có Lâm Tĩnh Hằng hạ lệnh, chẳng ai dám làm chủ cho bọn họ vào, Lâm Tĩnh Hằng siết chặt nắm tay.

Có lẽ Lục Tất Hành nói đúng, ba liều thuốc thư giãn quả thật quá nhiều, huyệt thái dương hắn đau như kim đâm vậy.

“Thống soái, giải trừ quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ cho bọn họ vào hay không?”

“Không.” Lâm Tĩnh Hằng cơ hồ gằn từ kẽ răng ra một câu như thế.

“Thống soái, có yêu cầu đối thoại.”

“… Tiếp.”

Hình ảnh Lâm Tĩnh Xu lóe lên trước màn hình truyền tin lại biến mất, hệ thống trọng lực của tiểu cơ giáp hẳn đã hoàn toàn mất hiệu lực, người ở trong đó rất khó giữ nguyên tư thế.

Màn hình truyền tin chao đảo chốc lát, Lâm Tĩnh Xu vất vả lắm mới bò về.

Mái tóc dài của nàng đã bị khí thể bảo hộ làm xõa tung từ lâu, rối bù xù, rũ ở trước ngực và trên vai như rong biển.

Lần này, nàng nhìn thật sâu vào mắt Lâm Tĩnh Hằng, một lúc lâu không nói gì.

“Tôi ngày bé cầu anh ở lại, thời thiếu niên cầu anh tới đón tôi, sau khi lớn lên… cầu anh đừng rời khỏi tôi,” Nàng mở miệng hầu như không thể nghe thấy, “Tôi không cầu anh nữa.”

Trên màn hình truyền tin đột nhiên bùng lên ánh sáng quỷ dị, Lâm Tĩnh Hằng trợn tròn mắt.

Cơ giáp của Lâm Tĩnh Xu bị một phát đạn đạo tông thẳng vào, ánh lửa nháy mắt bùng ra, chỉ một chớp mắt, sau đó liên lạc bị ngắt, hình ảnh trên màn hình vĩnh viễn như dừng lại ở tích tắc ánh lửa quét qua.

Khẩu hình của Lâm Tĩnh Xu tựa hồ đang gọi “anh hai”.

Tôi không cầu anh nữa, anh hai.

Đây là cô bé hắn từng muốn bảo vệ cả đời.