Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 167




Nổi da gà trước bọn họ một bước, là Hope lẻn vào cứ điểm Thành Thiên Sứ.

Theo lý thuyết, tiên tri suốt đời vác lá cờ lớn “sinh mạng và tự nhiên”, hiểu văn minh nói khoa học, bình thường sẽ không bị quái lực loạn thần hù dọa, nhưng “cái chết” dẫu sao vẫn là một lĩnh vực chưa bị chinh phục, dưới tấm màn đen đều là nỗi sợ hãi, huống chi mấy người bọn họ còn đang nhân lúc trăng mờ gió cao đi trộm đạo – Hope theo bản năng hơi run run.

Woolf chưa chết?

Không thể, từng nghe nói nhân vật chính của hôn lễ vắng mặt, chưa từng nghe nói nhân vật chính của tang lễ xin phép, liên minh tổ chức một lễ tang lớn như thế, không thể biểu diễn cáo biệt quan tài rỗng chứ?

Như vậy… đây là một đoạn ghi âm?

Tựa hồ cũng không thể.

Woolf vừa tỏ rõ vừa ám chỉ, phục bút ngàn dặm, từ thật xa dụ họ đến cứ điểm Thành Thiên Sứ đào đất, chỉ để cho họ một đoạn ghi âm? Gửi một bưu kiện cài mật khẩu có thể làm ông cụ mệt chết à?

Đương khi trong lòng Hope ngờ vực không chắc, tất cả thiết bị chiếu sáng của cứ điểm Thành Thiên Sứ cùng nhau tắt ngấm.

Cúp điện rồi.

Cảnh tượng cứ điểm nhân tạo cúp điện vô cùng đáng sợ, cả cứ điểm Thành Thiên Sứ như rác vũ trụ bị vứt, lẻ loi trôi nổi giữa ngân hà mênh mông, ngay sau đó là lực hút thay đổi, lực hút do sức người duy trì bắt đầu mất đi hiệu lực.

May mà công trình cơ sở của cứ điểm Thành Thiên Sứ kiến thiết không tệ, chưa đầy năm phút đã xử lý trục trặc hoàn tất, nguồn năng lượng dự phòng số 3 thay vào, ánh đèn rải rác một lần nữa chiếu xuống, Hope nghe thấy mọi người đều hít sâu một hơi như thoát nạn, mà âm thanh quỷ dị cực kỳ giống Woolf vừa nãy cũng đã biến mất, hết thảy dường như đã trở về yên bình.

Mồ hôi lạnh lại chảy xuôi xuống thái dương Hope.

Cứ điểm Thành Thiên Sứ có một hệ thống nguồn năng lượng chính, lỡ như xuất hiện vấn đề, hệ thống nguồn năng lượng dự phòng số 2 sẽ lập tức thay thế một cách kín kẽ, sẽ tuyệt đối không để mọi người phát hiện vừa cúp điện, chỉ có khi cả hệ thống nguồn năng lượng dự phòng cũng xuất hiện vấn đề, mới khởi động chương trình kiểm tu cấp tốc, khởi động nguồn năng lượng dự phòng số 3.

Nói cách khác, vừa rồi có thứ gì… tích tắc khiến hai hệ thống nguồn năng lượng của cứ điểm Thành Thiên Sứ quá tải!

Hope chợt nhìn về phía thiết bị khởi động không mấy nổi bật kia, tim đập thót, nghĩ: rốt cuộc mình đã mở ra cái gì?

“Tiên tri…”

Hope khoát tay ngắt lời thuộc hạ, bộ não sắp quá tải, ông ta đột nhiên ngẩng đầu lên: “Votaw!”

“Cái…”

“Chúng ta quay về Votaw, lập tức nghĩ cách liên lạc với tổ chức! Cho các anh em ở gần Votaw nhất đi trước một bước!”

Votaw –

Thống soái Thiên Hà Số 3 Nagus co cằm lại đầy nguy hiểm, cẩn thận dùng khuỷu tay huých Trịnh Địch: “Xác… xác chết vùng dậy? Tình huống gì vậy? Ông đi… ông đi xem thử…”

Trịnh Địch mặt không cảm xúc vờ như không nghe thấy, nghĩ bụng: “Sao ông không đi?”

Bayer đội trưởng Bạch Ngân Đệ Thập Vệ bên cạnh hoàn hồn, ấn khẩu súng bên hông, thận trọng đi tới, vén lá cờ liên minh trên quan tài – thi thể Woolf lạnh lẽo mà an tường, cho dù đã được trang điểm, trên mặt vẫn nhìn thấy vẻ xám xịt của người chết.

Bayer nín thở, thử sờ gáy ông ta, hạ giọng nói: “Trạm Lư, có thể giúp ta quét thử gien của ông ấy không?”

Trạm Lư: “Xác định danh tính người chết là Nguyên soái Woolf.”

“Ông ấy quả thật đã chết rồi,” Giọng nói quá giống Woolf kia lại tiếp, “Xin chào, Trạm Lư.”

Lần này mọi người đã nghe ra, âm thanh này giống như trí tuệ nhân tạo bên trong tòa nhà quốc hội liên minh, phát ra từ bốn phương tám hướng của kiến trúc.

“Chào ngài, tiên sinh chương trình chưa biết,” Trạm Lư đại khái là người nắm chắc nhất ở đây, nói chuyện có lý lẽ và bằng chứng, “Dựa theo luật quản lý trí tuệ nhân tạo của liên minh, hành vi trí tuệ nhân tạo mô phỏng cao độ tướng mạo, giọng nói và nhân cách người thật là cấm tuyệt đối, một khi xét xử, trí tuệ nhân tạo sẽ bị tiêu hủy lập tức, người chế tạo có thể xử cao nhất tù chung thân.”

“Không xử được đâu, người chế tạo tôi nằm ngay trước mắt các vị, về phần tiêu hủy tôi,” Âm thanh ấy khác với sự bình thản của Trạm Lư, có vẻ nhân hóa cao độ, nói đến đây tựa hồ còn cười nhẹ một tiếng, “Các vị có thể thử xem.”

Trịnh Địch hỏi: “Chuyện gì đang diễn ra?”

“Chủ thể hắn không ở đây,” Trạm Lư nói, “Tôi nghĩ tòa nhà quốc hội liên minh hẳn chỉ có một đoạn chương trình dự lưu, bị chủ thể kích hoạt – nói một cách đơn giản, hắn ở đây giống như một phân thân, hơn nữa có năng lực vượt qua quấy nhiễu mạng lưới thông tin của Quân Đoàn Tự Do, tôi không cách nào tiến hành định vị hắn.”

“Các vị có thể gọi tôi là Hubert Woolf,” Âm thanh và ngữ khí ấy đều đủ để lấy giả tráo thật, phối hợp với thi thể không hề nhúc nhích trong một góc, càng có hiệu quả nghe nhìn, “Không sao, tôi có thể nói cho ông biết, tôi tồn tại ở mỗi một điểm nhảy vũ trụ của Thiên Hà Số 1, trong mỗi một hệ thống chỉ có Thống soái cao nhất mới có thể điều động, tôi lưu giữ tất cả ký ức làm người của Woolf, phục chế nhân cách của ông ta – Lâm tiểu thư… Tĩnh Xu, ‘ý thức và trí tuệ nhân tạo hòa làm một thể’ mà cô nói, là giống như tôi à?”

Tố chất chuyên ngành mạnh nhất của Lâm Tĩnh Xu chính là giả thần giả quỷ, không ngờ lại gặp trúng quỷ thật, nhất thời không nói nên lời.

Ở đây, Trịnh Thống soái lớn tuổi nhất cũng là người mới sinh ra sau khi liên minh thành lập, chưa ai từng thấy trí tuệ nhân tạo sởn gai ốc như vậy, bởi vì ngay cả trí tuệ siêu cấp Trạm Lư nói chuyện cũng khô khốc như chày gỗ, không lên xuống, tiếp xúc thời gian dài có thể nhận ra có khác biệt với người thật.

Trên thực tế, trí tuệ nhân tạo hiện nay có thể xử lý nhiệm vụ vô cùng phức tạp, nhân hóa cũng không phải là nan đề kỹ thuật gì, chỉ là cấp cao liên minh có bóng ma quá lớn đối với trí tuệ nhân tạo thời đại Lịch Cựu Tinh, sớm đã lập pháp cấm chỉ, thế cho nên người đương đại đối với trí tuệ nhân tạo đều có tư duy theo xu hướng.

Woolf phiên bản trí tuệ nhân tạo nở nụ cười, gần như hiền từ nói: “Cô bé, sau khi chết lợi dụng một trí tuệ nhân tạo siêu cấp lưu giữ ký ức, phục chế nhân cách, lại để siêu máy tính này thẩm thấu vào các mặt của xã hội, trở thành người thống trị vĩnh viễn, sống vĩnh viễn… Tư tưởng này, nếu không phải ông nội cô và các lão già chúng tôi kịp thời lật đổ đế quốc máy móc thời đại Lịch Cựu Tinh kia, chưa biết chừng đã thực hiện rồi, cô còn thật sự cho rằng đây là sáng kiến riêng của cô à? Không thể vì cô điên cuồng hơn ai khác, mà tự phong là thiên cổ đệ nhất nhân đâu.”

Trong màn hình truyền tin, mặt người chip đời thứ năm hơi co rúm lại, Lâm Tĩnh Xu cười gằn: “Nguyên soái Woolf, nói như vậy, cuộc đời ngài đúng là sáng nắng chiều mưa. Ngài có tiếng trung thành với liên minh, là thần bảo vệ liên minh, lại âm thầm nâng đỡ Hiệp hội chống Utopia vực ngoại, tự mình dẫn sói vào nhà, lại tự mình đi đầu đánh sói, cướp lấy quyền lợi của trung ương liên minh. Ngài có tiếng căm thù đến tận xương tủy các hành vi của quản ủy hội Vườn Địa Đàng, kết quả bản thân nằm ngay trên danh sách Trái Cấm, để giấu giếm sự thật này, không tiếc lấy hai thiên hà làm cái giá diệt trừ người biết chuyện Lâm Tĩnh Hằng. Ngài được mệnh danh là người đặt móng liên minh, là tiên phong lật đổ cựu thời đại, lại biến mình thành trí tuệ nhân tạo truy cầu bất tử… Ha!”

Mỗi một câu của nàng đều như một tiếng sấm, nổ các Thống soái quân trung ương đầu óc choáng váng, tập thể “thất khiếu bốc khói” nhìn Lâm Tĩnh Hằng.

Lâm Tĩnh Hằng nhất thời không thể nói gì – lúc trước hắn giấu giếm cho Woolf, là sợ liên minh bảy đại thiên hà chẳng dễ gì yên bình lại bùng lên chiến hỏa, liên minh hiện tại đã sắp cháy thành tro, giấu giếm hay không, thật sự cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lâm Tĩnh Xu: “Ông Woolf, chúc mừng ông đoạt giải lật lọng giỏi nhất…”

Woolf trí tuệ nhân tạo thản nhiên cắt ngang nàng: “Cô muốn kéo dài thời gian, nhân loạn bỏ chạy sao? Xin lỗi, mục tiêu của cô quá lớn, tôi đã định vị được cô.”

Lâm Tĩnh Xu kinh hãi, ngay sau đó, cơ giáp của nàng rít lên cảnh báo, phản ứng của người lái không thể nói là không nhanh, lập tức muốn nhảy khẩn cấp trên mặt đất.

Trên mặt đất trong tình huống không có đài phóng, chỉ có năng lượng trọng giáp mang theo đủ cho một lần nhảy khẩn cấp, nhưng bình thường không ai làm như vậy, bởi vì chẳng những sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn cho hoàn cảnh xung quanh, tổn thương đối với trọng giáp và hành khách cũng khó có thể dự tính, đặc biệt là lúc này trên trời còn toàn là kẻ địch của nàng.

Nhưng đạn đạo đã nổ đến mũi, thật sự là quá khẩn cấp.

Trọng giáp nhảy tạo thành sóng thần, cơn sóng cao hơn mười mét thoáng cái xô lên Neverland yên tĩnh. Đám tiểu tiên tử ở bờ biển bỏ chạy tứ tán, tư thái xinh đẹp, có điều bay quá chậm, thân bằng vật liệu biến hình đắt đỏ giây lát đã bị sóng to nuốt chửng.

Ngay sau đó, bên cạnh đại lục trung tâm Votaw, hệ thống chống đạn đạo dựng lên, song nòng pháo nhắm chuẩn không phải khách không mời bay tới trên không trung, mà là đoàn trọng giáp của Lâm Tĩnh Xu!

“Chủ nhân, nhảy khẩn cấp đã bị quấy nhiễu!”

Quấy nhiễu bước nhảy vũ trụ – trò hay sở trường của Hiệp hội chống Utopia, hiển nhiên đã được Woolf nâng cấp.

Trọng giáp không nhảy thành công xuất hiện trên mặt biển cách nơi xuất phát không đầy hai cây số, phát ra một tiếng thở dài nặng nề, cơ hồ phun ra lửa, tuy rằng tránh thoát đạn đạo, thân cơ bị hỏng vẫn rất nghiêm trọng, Lâm Tĩnh Xu trên trọng giáp bị hất đi, ngay sau đó bị khí thể bảo hộ cố định, tai nhất thời bị khí thể bảo hộ che lại, ngăn cách mọi âm thanh xung quanh, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.

Những người trong tòa nhà quốc hội liên minh không biết màn kinh hồn trên biển, chỉ nhìn thấy người chip đời thứ năm nói chuyện với họ đột nhiên khom lưng, giống như đang chịu đau đớn cùng cực, lại khôi phục tiếng đàn ông bình thường: “Chủ… chủ nhân…”

“Cô cho là mình đã hạ cả Votaw?” Trí tuệ nhân tạo Woolf nhẹ nhàng nói, “Cô cho là Vương Alan có thể lừa quân liên minh nghe lão hiệu lệnh, chính là đã đoạt mất quyền hạn cao nhất của quân ủy liên minh? Cô bé à, quân ủy là một tay tôi xây dựng, vận hành trong tay tôi ba trăm năm, tuổi còn lớn hơn cha cô, có phải cô đã quá không biết lượng sức?”

Trong khi mọi người ở đây đều đang há hốc miệng, Lâm Tĩnh Hằng đã hiểu Woolf muốn làm gì, túm tay Lục Tất Hành: “Liên lạc với quân vũ trụ!”

Nagus hoang mang: “Thông tin liên lạc với trên không chẳng phải bị…”

Ông ta còn chưa dứt lời đã bị Lục Tất Hành cắt ngang: “Lâm Tĩnh Xu không ngu, cô ta vừa rồi đã bỏ chặn, Thống soái, anh hạ lệnh đi!”

Nagus: “…”

Im lặng nhặt hàm cấp “kẻ ngu” đeo lên.

Lâm Tĩnh Hằng: “Lập tức đáp xuống Votaw, Dương!”

Tiếng Poisson Dương vang lên không rõ lắm: “Vâng, Thống soái.”

“Mở tất cả thiết bị quấy nhiễu chip, phân phát cho quân bạn, dùng để sàng lọc người chip, đáp xuống điểm tị nạn, đưa được bao nhiêu người đi thì đưa, mau!” Lâm Tĩnh Hằng nhanh chóng nói, “Lý Forlan, đi tập trung người dân đến khu trung ương tị nạn…”

“Hiểu rồi, quân trung ương mặt đất mở đường cho các ngươi!” Trịnh Địch vừa chạm vào ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng, lập tức hiểu ý, dùng nắm tay đẩy lưng Nagus, “Đi theo, ông còn chưa hiểu à? Woolf đã chết, nhưng lão đặt mình trong trí tuệ nhân tạo, bây giờ có mặt ở khắp mọi nơi! Mẹ nó chẳng ai biết quyền hạn của trí tuệ nhân tạo này cao bao nhiêu! Lão đi chết, chính là để dụ ‘kiến chúa’ của Quân Đoàn Tự Do đến, còn có thể thuận tiện một mẻ lưới bắt hết đám già không an phận chúng ta! Lão sẽ trực tiếp nổ Votaw!”

Nagus vừa rồi còn kêu gào phải “nổ Votaw chết chung với Lâm Tĩnh Xu” sững người ra, giọng đổi điệu: “Nổ… nổ Votaw? Hai trăm triệu người trên Votaw thì sao, Đoàn Quang Vinh cũng không nỡ nổ!”

Lâm Tĩnh Hằng nhìn ông ta một cái thật sâu.

Năm đó hai thiên hà bảy tám, đâu chỉ hai trăm triệu người.

Woolf bày cục như đánh cờ, thế nặng đặt nhẹ, chỉ cần khống chế được đại cục, bỏ con tốt thí luôn luôn nhẫn tâm hơn quân địch.

Nagus: “Lão điên!”

“Không phải sao,” Lục Tất Hành cười khổ một tiếng, “Về điểm nói chết là chết này, tôi cũng rất phục – chúng ta có thời gian tập trung người dân không?”

“Có có có,” Bayer nói, “Tổng trưởng yên tâm, ngài không hiểu dân tình Votaw rồi.”

Trên Votaw có mười sáu điểm tị nạn khẩn cấp – khu trung ương nơi tòa nhà quốc hội liên minh tọa lạc chính là một trong số đó, thế nên thời điểm hải tặc xâm phạm mới có rất nhiều người dân đổ sang bên này. Khi xảy ra tình huống khẩn cấp, mọi người đều sẽ dựa theo khu vực mình ở, chạy nạn đến điểm tị nạn gần nhất, như vậy chiến đội cơ giáp cứu viện có thể trực tiếp đón người nhanh chóng ở điểm tị nạn.

Bất luận người ngoài dùng ngữ khí đùa cợt nói Votaw là khu tụ cư của đám quyền quý và sâu mọt như thế nào, là sao thủ đô của liên minh, người Votaw của Thiên Hà Số 1 trước nay là tinh anh trong tinh anh, đặc biệt là khi tai nạn đến, tuy rằng cũng sẽ kinh hoảng, cũng sẽ suy sụp gào khóc, song vẫn thể hiện ra tố chất cư dân, cực kỳ trật tự, thỉnh thoảng có chen lấn cũng sẽ tự phát giải quyết rất nhanh.

Lục Tất Hành nhìn kỹ lại, nhóm nạn dân đi theo sau Lý Forlan vậy mà là xếp thứ tự theo tuổi, trước là trẻ nhỏ, kế đến cụ già, những người trưởng thành đều thảm hại lót sau, không ai tranh lên trước. Chính bọn họ không loạn, ngược lại giúp Lý Forlan có thể chia mọi người nhét vào xe cơ giáp bằng tốc độ nhanh nhất.

Lục Tất Hành không khỏi sửng sốt, mang máng nhớ tới, lúc cậu còn nhỏ, Votaw nghe nói chính là như thế, bởi vậy mới luôn muốn ra thăm thú thế giới bên ngoài.

Bắt đầu từ khi nào cậu tràn ngập thành kiến, một dạo khăng khăng muốn cách ly liên minh như bệnh truyền nhiễm?

“Tổng trưởng!” Bayer la to một tiếng, “Đi!”

Lục Tất Hành định thần lại, ngay sau đó bị Lâm Tĩnh Hằng kéo vào một chiếc xe cơ giáp. Quân trung ương vòng ngoài cùng khai hỏa vào hải tặc bao vây họ trước, có lẽ là Lâm Tĩnh Xu thân mình còn chưa lo xong, hoặc muốn tha cho họ một lần, lợi dụng họ gây rối thêm cho Woolf, bọn hải tặc rõ ràng mềm nhũn, vòng vây nhanh chóng bị tiên phong quân trung ương xé toạc.

“Nghĩ gì thế?” Lâm Tĩnh Hằng hỏi.

“Em đang nghĩ tầm quan trọng của giáo dục cơ sở toàn dân,” Lục Tất Hành nói đến đây, bỗng nhiên ngạc nhiên nhìn Lâm Tĩnh Hằng, “Đúng rồi, anh không phải là người Votaw sinh ra và lớn lên ở đây à? Anh làm cách nào ‘nước trong ra khỉ bùn’, hòa vào đám lưu manh đánh nhau chửi bậy không hề có chướng ngại vậy?”

Đóa “hoa lạ Votaw” Lâm Tĩnh Hằng này không có gì để nói, xe cơ giáp như lốc xoáy, bọc pháo ion năng lượng cao cuốn đi.

“Tiên sinh.” Lúc này, Trạm Lư bỗng nhiên nói, “Có một tin tức không tốt.”

Votaw chẳng biết tạnh mưa từ khi nào, mây đen tản ra bốn phía, nhưng ánh dương không chiếu xuống