Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 163




Cầu trượt có thể điều chỉnh độ cứng, bốn phía là mềm, cho dù tốc độ quẹo quá nhanh, tông vào cũng sẽ không đau, bộ phận tiếp xúc với người trơn tuột thích hợp, có thể dùng giọng nói điều chỉnh độ dốc và độ trơn bất cứ lúc nào, Lục Tất Hành bỗng nhiên nghe thấy mùi thanh của quýt: “Trạm Lư?”

“Sương phun trong cầu trượt sẽ tự động lựa chọn mùi thầy thích nhất,” Tiếng Trạm Lư vang lên, “Nhưng nó không biết thầy, vừa rồi đọc thất bại, tôi đã tải thêm tư liệu.”

Trong khi nói chuyện, Lục Tất Hành đã trượt đến cuối, lúc này tốc độ của cậu bỗng nhiên tự động chậm lại, trên đường trượt nhô ra chướng ngại mềm mại, như là rất nhiều bàn tay bảo vệ cậu, vừa vặn để cậu dừng lại ở chỗ gần lối ra, sau đó nơi ấy xuất hiện một hình chiếu lập thể.

Lục Tín giống như từ dưới đất chui lên, toét miệng cười nói với cậu: “Con hơi quá tốc độ rồi, cục cưng à.”

Hình chiếu lập thể to bằng người thật, hiệu quả thị giác có thể lấy giả tráo thật, đột nhiên hiện ra khiến Lục Tất Hành giật nảy mình. Cậu co chân lại, chầm chậm đứng dậy, phát hiện tướng quân Lục Tín trong truyền thuyết quả nhiên cao xấp xỉ mình, mỗi một cử động quen thuộc giống như họ đã biết nhau mấy chục năm rồi.

Lục Tất Hành giơ tay, Lục Tín trong hình chiếu cũng giơ tay theo, chạm vào nhau, Lục Tất Hành hơi giật mình, cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên, cho rằng mình đã chạm đến thực thể.

“Đó là ảo giác xúc giác do dòng điện nhẹ tạo ra.” Trạm Lư nói, “Cân nhắc đến lúc thầy còn nhỏ có lẽ sẽ không khống chế được tốc độ, ngã xuống dễ bị sợ hãi, ông ấy đã chế tạo một hình người, như vậy, dù cho ông ấy vắng nhà, thầy cũng có thể lập tức nắm tay cha mình.”

Lục Tất Hành cùng hình người giả lập nhìn nhau một lúc: “Ông ấy… không nhúc nhích nữa à?”

Trạm Lư nói: “Đây chỉ là một đoạn hình chiếu ghi sẵn, giống như ghi hình vậy, hiệu trưởng Lục, nó không hề là trí tuệ nhân tạo. Nhưng vẫn còn một động tác chuẩn bị sẵn, thầy có thể thử nắm tay ông ấy.”

“Ôi, thôi thôi, buồn nôn lắm.” Lục Tất Hành xấu hổ xua tay, tự mình đi ra ngoài.

Ánh mắt Lục Tín trong hình chiếu vẫn đuổi theo cậu, trong đôi mắt sẫm màu chứa đựng nét cười. Bởi vì thực sự quá thật, ánh mắt ấy giống như là thật, có một chút đau lòng vui mừng.

Lục Tất Hành: “…”

Cậu thở dài, quay đầu cùng Lục Tín nhìn nhau chốc lát, rồi cậu quay lại như đầu hàng, thử nắm bàn tay giả lập kia, hiệu ứng cảm xúc như thật xẹt qua da, khiến cậu chợt có ảo giác, giống như dắt cậu chính là bản thân Lục Tín vậy. Người ấy bả vai rộng lớn, bóng lưng rắn rỏi, gáy có mấy dúm tóc vểnh lên, kéo cậu đến lối ra, nói với cậu lời thoại cài đặt sẵn.

“Ba ở đây, có gì đáng sợ đâu.”

Cánh cửa xoay cuối cầu trượt mở ra, một chút ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cảm xúc trên tay và hình chiếu trước mắt đều biến mất, Lục Tất Hành hơi ngỡ ngàng đứng ở đó, lòng bàn tay còn vương độ ấm vừa rồi, vô thức quay đầu lại dõi nhìn…

Chẳng còn gì cả.

Lâm Tĩnh Hằng đi thang máy xuống đã đợi cậu một lúc, lúc này nắng mai xuyên qua cửa, bao phủ đầu vai cậu, cách vài bước, Lâm Tĩnh Hằng đang im lặng nhìn cậu.

Thời không giao nhau, trăm mối cảm xúc lẫn lộn.

Mồm mép tép nhảy của Lục Tất Hành giống như trục trặc rồi, cậu ngẩn ngơ nhìn hắn chốc lát, một chữ cũng không nói nên lời.

Mình quả nhiên là trước khi sinh ra đã biết hắn rồi.

Đúng lúc này, Lý Forlan đột nhiên rảo bước vào, phá tan bầu không khí thời không đảo lộn: “Tổng trưởng, Thống soái!”

Lâm Tĩnh Hằng phút chốc định thần lại: “Sao vậy?”

“Poisson truyền tin,” Lý Forlan nhanh chóng nói, “Quân Đoàn Tự Do đột nhiên phát động tấn công ở các đại thiên hà, người chip nấp trong người bình thường đã đạt tới một con số vô cùng đáng sợ, lần này bọn họ không thông qua quân vũ trụ, trực tiếp khống chế chính phủ và cơ cấu quan trọng ở các hành tinh lớn.”

Chỉ trong hai câu nói, đám Bayer cùng nhận được tin tức cũng tập hợp đến.

Lục Tất Hành và Lâm Tĩnh Hằng đồng thanh nói: “Tin tức đến từ đường nào?”

“Đến từ cổng truyền tin bí mật năm đó Bạch Ngân Tam để lại ở các đại thiên hà,” Lý Forlan nói, “Theo tin tức trước mắt nhận được, sao thủ đô của Thiên Hà Số 2 đã dữ nhiều lành ít.”

Bayer nhất thời chưa phản ứng được: “Bọn họ lựa chọn ra tay ở Thiên Hà Số 2, tại sao? Có mục đích chiến lược gì à?”

“Không,” Lục Tất Hành trầm giọng nói, “Cũng có khả năng là Thiên Hà Số 2 gần nhất, tin tức của các thiên hà khác còn chưa kịp truyền đến.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Tốc độ của cổng bí mật chậm hơn nhiều cổng viễn trình, từ Thiên Hà Số 2 đến đây ít nhất phải mất mười tiếng, lựa chọn cổng bí mật chỉ có một tình huống, chính là đường truyền tin viễn trình trong thiên hà đã bị chặn hết rồi. Quân trung ương Thiên Hà Số 2 đang ở Votaw sợ rằng cũng chưa nhận được tin tức.”

Đồng tử Lý Forlan chợt co lại, Bayer rùng mình, mọi người tập thể nghĩ tới một cảnh tượng đáng sợ –

Đồng nghiệp, bạn bè bên cạnh đột nhiên lộ ra khuôn mặt dữ tợn, chip như virus len lỏi mọi nơi tung ra khắp bảy đại thiên hà, bọn họ sức khỏe vô cùng, mình đồng da sắt, bọn họ có thể lợi dụng chip xâm lấn tiến trình người cơ giao hỗ, tất cả thiết bị điện tử đều không an toàn, bọn họ chiếm hành tinh tự nhiên, trạm không gian nhân tạo, thậm chí căn cứ quân sự… và tất cả các nơi có người khác. Mà tiêm chip vào nhanh tiện vô cùng, một khi cơ thể chấp nhận Nha Phiến cải tạo, họ sẽ từ nội tâm quỳ mọp dưới chân Quân Đoàn Tự Do.

Thế chẳng phải là trong một đêm, toàn bộ liên minh sẽ biến thành đế quốc chip?

Còn cái gì có thể ngăn cản được bọn họ?

Tại Neverland, Lâm Tĩnh Xu thức trắng đêm đứng trước một tấm bản đồ vũ trụ khổng lồ, ngoại trừ Thiên Hà Số 1 và Thiên Hà Số 8, tất cả những nơi loài người tụ cư đều đang bị màu đen xâm chiếm bao phủ bằng một tốc độ đáng sợ.

Một số biến đổi lớn là diễn ra trong âm thầm, tại thời điểm mọi người đều chưa ý thức được lặng lẽ bắt đầu, lặng lẽ tiến hành.

Mà một số biến đổi lớn là một đêm long trời lở đất –

“Khách quý của buổi tang lễ sắp vào chỗ rồi phải không?” Lâm Tĩnh Xu nói, “Liên lạc với Vương Alan, nói cho lão biết, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Lễ tang nhân vật quan trọng của Votaw bình thường đều tổ chức vào sáng sớm, khách khứa rạng sáng chuẩn bị, trời vừa sáng là vào chỗ, lễ tang cấp bậc như Woolf thì thời gian chuẩn bị sẽ dài hơn.

Trong tòa nhà quốc hội liên minh bị bao vây một đêm, trời chưa sáng đã đi ra mấy robot mini dè dặt, phân phát lễ phục và hoa trắng, vốn đang định ghi danh sách khách viếng, bị đám kiêu binh quân trung ương dùng súng laser đuổi đi.

Vương Alan sắc mặt tiều tụy như chó nhà có tang nhận được tín hiệu, trong mắt lóe lên sự điên cuồng, lão lập tức điềm nhiên như không đứng dậy, đi đến trước mặt các Thống soái quân trung ương, khép nép nói: “Các vị, chúng ta tựa hồ nên chuẩn bị vào rồi.”

Thống soái quân trung ương Thiên Hà Số 2 tên “Trịnh Địch”, là một người đàn ông trung niên gầy gò, gầy đến độ má hơi hóp vào, bởi vậy có vẻ đặc biệt nghiêm túc không tùy tiện nói cười, Trịnh Địch đưa mắt nhìn Vương Alan một cái, thật sự là nhìn kiểu gì cũng chướng mắt – thư ký là một chức vị tốt, lúc trẻ tuổi có cơ hội đi theo đại nhân vật rèn luyện vài năm, vừa tích lũy quan hệ vừa tích lũy khả năng quan sát, tương lai theo quân đội hay theo chính trị đều là bước đệm rất tốt. Nhưng nếu làm thư ký riêng cho người ta hơn nửa đời, từ sáng đến tối chỉ toàn mấy việc ăn uống tiểu tiện bưng trà rót nước, theo Trịnh tư lệnh thấy là hơi nịnh nọt quá rồi.

Ông ta cảm thấy Vương Alan đầu dầu má phấn, càng khúm núm đến cầu họ thì càng khiến người ta coi khinh, vì thế dửng dưng “Hừ” một tiếng, coi thư ký trưởng mặt mày xám xịt như không khí, quay đầu lại cao giọng nói: “Tiễn đưa ngài Nguyên soái!”

Ông ta ra lệnh một tiếng, các xe cơ giáp phía sau tập thể giơ pháo mini, bắn một phát đạn không lên trời.

Tiếng nổ lớn khiến lũ chim Votaw giật mình bay lên, tòa nhà quốc hội liên minh cũng lắc lư. Tai Vương Alan kêu “ong ong”, lão cắn răng giữ nguyên nụ cười mỉm trên mặt, nếm được vị máu tươi: “Mời Trịnh tư lệnh trước.”

Trịnh Địch vừa nhấc chân, đúng lúc này, cận vệ trưởng của ông ta rảo bước xuyên qua đám đông, đi đến bên cạnh thì thầm vài câu.

Thống soái quân trung ương Thiên Hà Số 2 sửng sốt ra mặt: “Ngươi nói cái gì? Ai liên lạc với ta?”

Cận vệ trưởng đảo ánh mắt qua Vương Alan kế bên, Trịnh Địch cau mày, quay người bỏ Vương Alan ở đó, trở về trên xe cơ giáp của mình.

“Tĩnh… Lâm…” Trịnh Địch tích tắc nhìn thấy Lâm Tĩnh Hằng ở cổng thông tin liên lạc của xe cơ giáp, kinh ngạc đến líu lưỡi, trong lúc rối rắm, nhất thời cũng không biết nên cậy là người quen cũ gọi thẳng tên, hay khách sáo kêu “tướng quân” “Thống soái”, “Không phải ngươi ở Thiên Hà Số 8 à? Thiên Hà Số 8 không phải đóng cửa rồi à?”

“Là ta,” Lâm Tĩnh Hằng trực tiếp nhảy qua màn chào hỏi, “Lão Trịnh, thông tin liên lạc viễn trình của Thiên Hà Số 2 bị chặn rồi phải không?”

Trịnh Địch thoạt tiên sửng sốt, lập tức quay đầu.

Vệ binh bên cạnh không hiểu gì cả, nói: “Không… còn tín hiệu mà, thời gian mạng của Thiên Hà Số 2 cũng rất chuẩn.”

Lâm Tĩnh Hằng: “Sao thủ đô Thiên Hà Số 2 bây giờ hẳn là buổi sáng, ông đã nhận được tin mới đẩy lên chưa?”

Vệ binh: “…”

Thời khắc đến uy hiếp căng thẳng như vậy, còn có tâm trạng xem tin mới ở quê nhà?

Song Trịnh Địch đã hiểu ra: “Ngu xuẩn, ai chặn thông tin liên lạc của ngươi sẽ để ngươi phát hiện mất tín hiệu? Liên lạc với bộ chỉ huy trung ương Thiên Hà Số 2 cho ta!”

Vệ binh co cẳng chạy đi.

“Không còn kịp rồi,” Lâm Tĩnh Hằng nhanh chóng nói, “Sao thủ đô Thiên Hà Số 2 rất có thể đã bị người chip của Quân Đoàn Tự Do chiếm đóng, người chip tương tự ở Votaw không biết có bao nhiêu, các ông đã rơi vào bẫy của kẻ khác, còn không mau rút đi!”

Cùng lúc đó, Vương Alan bị bỏ lại tại chỗ cẩn thận nhớ lại vẻ mặt cận vệ trưởng vừa rồi, cảm thấy hơi không thích hợp.

Lâm Tĩnh Xu đã nhận được tin tức của Vương Alan: “Dường như lộ rồi, phải ra tay sớm thôi.”

Mấy người chip đời thứ năm nín thở tập trung chờ mệnh lệnh của nàng.

Lâm Tĩnh Xu khoát tay, “đám đời thứ năm” nối đuôi nhau ra –

Bầu không khí căng thẳng không nói thành lời lan ra liên quân quân trung ương các thiên hà, ngay sau đó, các Thống soái và vệ binh vốn đã chuẩn bị sẵn sàng đi vào đại sảnh quốc hội liên minh lại lũ lượt quay người, ngay ngắn trật tự định trở về trong xe cơ giáp, cứ thế không nói một lời muốn rút đi.

Đúng lúc này, biến cố bỗng sinh ra!

Một loạt súng laser bắn tới, trong đám đông đang xếp hàng vào hội trường chuẩn bị tham gia lễ tang bùng lên tiếng thét, mấy người dáng vẻ như khách khứa đột nhiên cởi lễ phục, khắp người lại là súng ống sẵn sàng, nổ súng vào quân trung ương đang rút lui.

Đám thích khách đó giống như “siêu nhân” trong phim khoa học viễn tưởng, động tác nhanh đến không thấy rõ, mỗi người đều có sức mạnh quét ngang một vùng, hơn nữa mình đồng da sắt, trên người phun ra mấy đóa hoa máu bị đạn bắn xuyên, còn có thể không giảm tốc độ tiếp tục tiến lên, khiến cảnh tượng ấy thêm vài phần khủng bố.

Quần chúng vây xem bỏ chạy khắp nơi, song quân trung ương không hoảng loạn, huấn luyện nghiêm chỉnh mà căng lồng phòng hộ, phối hợp thích đáng, vừa đánh vừa lui, bảo vệ sĩ quan rút về hướng xe cơ giáp.

Vương Alan đã trốn đến khu vực an toàn từ sớm, thấy tình cảnh này, lưng toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói vào thiết bị đầu cuối cá nhân: “Vốn định chờ sau khi bọn họ vào hội trường trực tiếp đóng kín các cửa trước sau bắt rùa trong hũ, không ngờ bọn họ lại phát hiện sớm, Tĩnh Xu, tiếp tục như vậy không được đâu, mấy người chip kia của ngươi dẫu lợi hại hơn cũng không thể xuyên qua thiên quân vạn mã bắt vua, để bọn họ rút về trên không thật thì chúng ta tiêu đời!”

Lâm Tĩnh Xu dửng dưng an ủi: “Đừng nóng vội, chú Alan, tăng viện sắp đến rồi.”

Vương Alan hơi giật mình: “Ngươi còn có tăng viện?”

Lâm Tĩnh Xu cười khẽ một tiếng, ngay sau đó, trên xe cơ giáp bốn phía đua nhau vang lên cảnh báo năng lượng cao, một đám xe cơ giáp sát đất không biết ở đâu chui ra từ bên ngoài bọc đánh tới, nhất thời không thấy rõ họ có bao nhiêu người, số xe cơ giáp này chẳng mảy may để ý người dân phi võ trang trên đường, một phát pháo ion bắn tới, nổ hướng đoàn xe cơ giáp của quân trung ương.

Dư âm quét qua tòa nhà quốc hội liên minh, kiến trúc ấy run bần bật dưới vũ khí sát thương quy mô lớn này, Vương Alan chửi một câu, dẫn đoàn vệ binh rút đến không gian tị nạn trong tòa nhà, trong lòng mơ hồ xẹt qua bóng ma – lão không biết Lâm Tĩnh Xu giấu lão kiếm đâu ra lắm xe cơ giáp như thế.

Âm mưu gia chính là như vậy, khi đồng bọn hợp tác không có hậu chiêu, lão cảm thấy đối phương ngu xuẩn, không thể tùy cơ ứng biến.

Khi đối phương chuẩn bị hậu chiêu như lão mong muốn, lão lại nghi thần nghi quỷ, hoài nghi phải chăng đối phương không thành thật với mình.

“Ả điên này thật sự không thể để lại,” Vương Alan lặng lẽ nghĩ, “Hải tặc lợi dụng một chút thì thôi, chứ hợp tác lâu dài là bảo hổ lột da, dễ bị cắn ngược.”

Trong không gian tị nạn chật ních chính khách của trung ương liên minh, lúc này họ chẳng màng tranh quyền đoạt thế nữa, kéo Vương Alan tới hỏi: “Thư ký trưởng, là hải tặc à?”

“Chỉ sợ là Quân Đoàn Tự Do.”

“Trời ơi! Sao Votaw lại có hải tặc!”

“Quân thủ vệ Votaw rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy, đầu tiên để quân trung ương ngang ngược đáp xuống, bây giờ hải tặc sắp xông vào tòa nhà quốc hội rồi cũng không biết! Chẳng lẽ chúng ta phải rút về cứ điểm Thành Thiên Sứ một lần nữa?”

“Đừng nói quân trung ương, may mà có quân trung ương – hải tặc rốt cuộc có bao nhiêu người, quân trung ương ngăn cản được không?”

Vương Alan ấn tay xuống, một động tác nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của mọi người, cảm giác quyền lực như sao vây quanh trăng khoảnh khắc quay trở lại, Vương Alan điềm tĩnh nói: “Các vị, hãy bình tĩnh, không cần lo lắng, tôi đã thông báo quân liên minh các căn cứ quân sự xung quanh Votaw từ trước khi trời sáng, bọn họ sẽ nhanh chóng chạy đến, tới lúc đó bất luận là quân trung ương hay hải tặc, tất cả đều không là vấn đề, quân ta trước nay đánh đâu thắng đó, nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho mọi người.”

Lão vừa dứt lời, trên thiết bị đầu cuối cá nhân đã nhận được tin tức.

Vương Alan mỉm cười: “Quân ta đã đến tầng khí quyển của Votaw.”

Quân trung ương ngạo mạn vô lễ cũng vậy, Lâm Tĩnh Xu không biết lượng sức cũng vậy, đều định trước sẽ trở thành đá kê chân của lão –

Lúc này, vệ đội an ninh của tòa nhà quốc hội liên minh thong thả đến muộn, các vệ binh dẫn đông đảo robot an ninh ùa vào không gian tị nạn đám Vương Alan đang trốn, các chính khách hoảng loạn thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Tĩnh Xu ở Neverland thay áo khoác, chuẩn bị xuất phát thu hoạch thành quả thắng lợi.

“Bộp bộp”, Nàng thuận tay vỗ đầu một tiểu tiên tử, “Niềm vui bất ngờ tới rồi, chú Alan à.”

Trong tòa nhà quốc hội liên minh, Vương Alan chỉnh cổ áo, gạt đám đông đi ra, tính toán thuận lý thành chương tiếp quản vệ đội an ninh: “Đến chậm quá.”

Vệ đội trưởng vệ đội an ninh nhìn lão bằng một ánh mắt khác lạ: “Đúng thế, ngài thư ký trưởng.”

Trong phút chốc, Vương Alan nhạy bén cảm giác được có gì đó không đúng, lão chợt dừng bước, chỉ thấy vệ đội trưởng kia cười quỷ dị, bỗng giơ khẩu súng laser trong tay lên, chỉ vào ngực lão, bóp cò không chút do dự.

Vương Alan bị vệ binh bên cạnh đẩy ra, văng đi hai mét, suýt nữa văng cả phổi, trong không gian tị nạn, các vị tiên sinh phu nhân danh giá bỏ chạy tứ tán như thủy triều, hệt như đàn gà bị giật mình, đám robot an ninh như bị sức mạnh nào đó chi phối, đều nhịp giơ súng laser nã vào đám đông, một thi thể bị bắn thành tổ ong rơi trước mặt Vương Alan, mắt vẫn chưa nhắm lại.

Trong tình thế cấp bách, Vương Alan dùng quyền của thư ký trưởng quốc hội, gửi đi cảnh báo cao nhất, song thiết bị đầu cuối cá nhân của lão không có lấy một chút phản ứng.

“Vệ đội trưởng an ninh” vừa rồi đạp vết máu thong thả đi đến trước mặt, cúi đầu nhìn Vương Alan – đầu gối hắn bị vệ binh của Vương Alan dùng súng laser bắn xuyên, trên có một lỗ thủng rõ ràng, nhưng không hề ảnh hưởng bước chân vững vàng.

Nha Phiến… người chip.

Nhưng làm sao có thể?

Người chip làm sao có thể đột phá an ninh của tòa nhà quốc hội trong tình huống lão không hay biết?

Bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người?

Lâm Tĩnh Xu… Lâm Tĩnh Xu từ đầu đến cuối đều đang lợi dụng lão?

“Vệ đội trưởng an ninh” tháo mũ, mở miệng, nói ra giọng nữ quả thật có vài phần quỷ dị – giọng Lâm Tĩnh Xu: “Bộp bộp, niềm vui bất ngờ tới rồi, chú Alan.”

Đồng tử Vương Alan chợt co lại, nhưng đại não lão rốt cuộc không kịp làm rõ ngọn nguồn cả vụ việc, súng laser đã xuyên từ ấn đường qua gáy lão.

Tòa nhà quốc hội liên minh, tượng trưng cho nền văn minh Lịch Tân Tinh, một cuộc tàn sát chưa từng có đã bắt đầu.

Tín hiệu quấy nhiễu mạnh mẽ phóng ra, các Thống soái quân trung ương phát hiện mình đã đứt liên lạc với cơ giáp trên trời, mặt đất ngay cả điện thoại video cũng không gọi được!

Ngay sau đó, mặt đất lại bắt đầu một đợt chấn động mới, càng lúc càng nhiều xe cơ giáp sát đất của hải tặc ùa đến, còn có người dân Votaw hoảng sợ chạy lung tung.

Thời điểm sáng sớm, rất nhiều người quần áo xốc xếch, có người chạy ra đường, có người lái xe riêng chạy bừa như ruồi nhặng không đầu, họ nhao nhao đổ tới khu trung ương, muốn tìm kiếm sự bảo vệ của chính phủ.

Quân trung ương dù muốn tạo phản hơn, cũng đều là quân chính quy, không thể không chút do dự nổ súng vào nhân viên phi võ trang, đám ăn hại quân thủ vệ Votaw thì không hề có động tĩnh giống như đã chết rồi, quân trung ương tự dưng đành phải gánh trách nhiệm bảo vệ Votaw, cho người dân bị hải tặc đuổi chạy khắp nơi vào.

Đây lại là một sai lầm trí mạng –