Tàn Thứ Phẩm

Quyển 6 - Chương 151




Lâm Tĩnh Hằng vốn không đến mức bị cậu kéo xuống, nhưng không biết tại sao, lúc Lục Tất Hành xông tới, hắn giống như rất cuống quýt nhét thứ gì đó vào kế bên, bởi vậy mất thăng bằng đập thẳng lên người Lục Tất Hành.

Lục Tất Hành chịu một cú này, do tê chân nên lảo đảo suýt nữa quỳ xuống, song cậu vẫn nắm chặt Lâm Tĩnh Hằng không buông ra, đồng thời ánh mắt lướt qua vai hắn thấy rõ thứ hắn vừa bối rối giấu đi – là quả cầu thủy tinh kia.

Lục Tất Hành ngớ người, chỉ cảm thấy quen mắt, nhất thời chưa nhớ ra nó đến từ đâu.

Một lúc lâu, ký ức ngủ đông mới dần dần sống lại, cậu đã nhớ, thì ra đó là chuyện từ khi chính phủ gánh hát rong Thiên Hà Số 8 mới thành lập –

Khi ấy Tổng trưởng Edward vẫn còn sống, họ cùng nhau tuần du Thiên Hà Số 8, cố Tổng trưởng phụ trách lo lắng hết lòng, mặt co mày cáu, cậu thì phụ trách xách ba lô dò đường, du lịch bằng công phí.

Bởi vì trời sập đã có người cao đỡ, cậu tràn trề lạc quan mù quáng, vui vẻ dẫn bốn học sinh đi theo sau Tổng trưởng nhặt đá, thu thập mỗi một nguyên tố đặc biệt trên mỗi một hành tinh các nơi, chạm khắc thành cảnh muôn nhà sáng đèn của Thiên Hà Số 8 trong tưởng tượng, lại dùng keo dán thủy tinh làm thành một bầu trời sao, dạt dào vui mừng mà vẫy đuôi, muốn mang đi lấy lòng người trong tim đặc biệt không dễ lấy lòng kia.

… Sau đó cậu đem nó và đồ đạc cũ của Lâm Tĩnh Hằng khóa vào vùng cấm nho nhỏ trên căn gác này, những hòn đá lấp lánh trong quả cầu thủy tinh ấy, rất nhiều đã mất đi sắc sáng ngày xưa, ngay cả “ánh sao” cũng tối đi.

Ông Tổng trưởng già hoàn toàn không hiểu phong hoa tuyết nguyệt, chỉ biết rầu rĩ cảm khái “Khi nào Thiên Hà Số 8 thật sự có thể như mô hình này của cậu thì tốt rồi” đã mất, đem trọng trách lo lắng hết lòng, mặt co mày cáu đè xuống cho cậu.

Như đã cách cả một đời.

Lâm Tĩnh Hằng hơi ngớ người trước “tập kích” bất thình lình của cậu, lúc này mới hoàn hồn, vừa rồi cằm đập thẳng lên vai Lục Tất Hành, suýt nữa cắn rách đầu lưỡi, hắn đẩy cậu ra, cả giận nói: “Cậu làm gì đấy, nằm mơ bị chó dại cắn à?”

“Xin lỗi…” Lục Tất Hành từ trong mũi rên nhẹ một tiếng.

Lâm Tĩnh Hằng nghe thấy hai chữ này tự dưng bừng bừng lửa giận, ánh mắt chợt lạnh đi, một bụng lời nói cay độc đã ra đến môi, liền nghe Lục Tất Hành tiếp tục như đang nói mớ: “Thời gian họp em hẹn trước còn không đầy ba tiếng, vốn định đợi đến lúc ấy là có thể gặp anh, nói chuyện với anh, nhưng… xin lỗi, em có thể kiên trì đến bây giờ, thật sự đã là cực hạn rồi, một phút đồng hồ cũng chờ không nổi nữa.”

Lâm Tĩnh Hằng một đêm không ngủ, thể xác và tinh thần đều mệt lử, rạng sáng lại chính là thời điểm não thiếu oxy, bị cậu chặn miệng, bỗng nhiên quên luôn những lời muốn nói.

Chân Lục Tất Hành lúc này từ “tê hết” không còn cảm giác gì biến thành tê như kim đâm, cậu “A” một tiếng, hơi méo mặt, song vị Tổng trưởng què chân này vẫn thân tàn chí kiên, xem ra là không muốn nằm bẹp ngay tại chỗ, cậu nắm khuỷu tay Lâm Tĩnh Hằng, thử nhảy một chân về phía trước một bước.

Lâm Tĩnh Hằng: “…”

Nhân lúc Lâm Tĩnh Hằng còn phân vân có cần hất cậu ra hay không, Lục Tất Hành dang hai tay, mở rộng vòng tay đến không thể rộng hơn, lại lết lên trước một chút, sau đó ôm vai Lâm Tĩnh Hằng, không dùng sức mà đeo mình trên người hắn, thở ra một hơi nặng trình trịch, cả người suýt nữa ngã xuống.

Lục Tất Hành ngỡ ngàng nghĩ: “Mình khi nãy bận rộn vớ vẩn gì? Tại sao không lên sớm?”

“Hiệu trưởng Lục, thứ cho tôi nói thẳng, triệu chứng của thầy biểu hiện tính thành nghiện nhất định, thầy xác định không hút thuốc gì phi pháp gì chứ?” Ngoài cửa vang lên tiếng Trạm Lư, robot sửa chữa gia dụng hì hục trèo lên lầu, đang tít tít xoay quanh cánh cửa chết trận.

“Tôi không biết,” Lục Tất Hành thì thào, “Thống soái có hợp pháp không?”

Cậu buột miệng thốt ra không qua đầu óc, nhưng hai câu nối lại nghe tự dưng có chút mờ ám không nói thành lời, Lâm Tĩnh Hằng còn chưa nguôi giận, đã bị “dùng miệng hút vào” trêu chọc, lửa dưới da nhảy lên trên da, đốt nóng ran tai hắn.

“Cái rắm.” Hắn nói, sau đó quay sang Trạm Lư, “Ta bỏ chặn rồi à, ai cho ngươi lên đây?”

Trạm Lư – là một trí tuệ nhân tạo vĩnh viễn không phân biệt được chủ nhân khi nào đang nói tiếng người, khi nào đang nói nhăng nói cuội, ngay cả tay máy cũng cong thành dấu chấm hỏi, mù tịt nói: “Tiên sinh, là ngài bảo tôi sáng sớm lên đây, giúp ngài sắp xếp lại biến động trong bày binh bố trận ngoài Mân Côi Chi Tâm mà.”

“…” Bấy giờ Lâm Tĩnh Hằng mới nhớ ra còn có chuyện như vậy, có điều xét thấy hắn bất chấp lý lẽ quen rồi, lúc này hắn cũng không hề đỏ mặt vì mình thay đổi thất thường, “Ra ngoài.”

Trạm Lư đành phải chỉ huy robot mini khiêng cánh cửa đi.

Căn gác nhỏ “mở bung” bị gió lùa qua, cũng thổi tắt hoàn toàn lửa giận như mớ tơ vò trong lòng Lâm Tĩnh Hằng, hắn hơi dựa ra sau, tựa vào một thiết bị huấn luyện trọng lực trước kia từng dùng, máy móc chưa mở mà hắn đã cảm thấy đầu nặng chân nhẹ trước một bước.

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc, muốn tìm một chỗ bình tĩnh ngồi xuống – thế nhưng nhìn quanh một vòng, hắn phát hiện ngoại trừ bệ cửa sổ, trong “phong thủy bảo địa” này căn bản chẳng có chỗ ngồi.

“Cậu không thể dọn dẹp một chút à?” Hắn hơi mệt mỏi nói, “Cái gì cũng nhét vào đây, thành phòng chứa tạp vật rồi.”

Lục Tất Hành mấp máy môi.

Lâm Tĩnh Hằng nhìn cậu một cái: “Muốn nói gì thì nói đi.”

“Đây không phải là phòng chứa tạp vật,” Lục Tất Hành nói, “Đây là… đây là…”

Lục Tất Hành đã hết tê chân, đành phải tự mình đứng thẳng lên.

Thần hồn Lâm Tĩnh Hằng cũng dần dần trở về vị trí cũ, hắn bỗng nhiên phát hiện, chỉ cần buông tay, từ bả vai đến bàn tay Lục Tất Hành sẽ trình hiện một trạng thái hết sức căng thẳng, cảm giác căng thẳng kiểu gối giáo chờ sáng, mọi giờ mọi phút đang tính toán cái gì, khiến hắn nhất thời cảm thấy vô cùng quen thuộc – giống như soi gương vậy.

Hai người đối mặt lặng thinh chốc lát, Lâm Tĩnh Hằng rất vất vả thử thả lỏng đầu vai, việc này không hề dễ dàng, khi căng thẳng trở thành bình thường, thả lỏng chính là một trạng thái tương đối không tự nhiên, phải tiêu hao sự chú ý.

“… Đây là lòng em.” Lục Tất Hành trù trừ rất lâu, rốt cuộc nói nốt nửa câu còn lại, “Lúc anh vắng mặt, em liền khóa nó lại, vờ như không nhìn thấy. Không nhìn thấy anh, là em có thể không làm một người yếu đuối nữa.”

Lâm Tĩnh Hằng thấp giọng hỏi: “Là ai nói em yếu đuối?”

“Nếu năm ấy em có thể như bây giờ, có năng lực khống chế thế cục,” Lục Tất Hành không trả lời, “Turan sẽ không tự tiện hạ gục em.”

Ánh mắt Lâm Tĩnh Hằng lóe lên: “Turan hạ gục em, là tôi ngầm đồng ý.”

“Em biết, bởi vì em lúc ấy, không thể… không thể làm gì giúp anh, em không thể lái một tiểu cơ giáp, không dưng biến ra một đội quân cho anh, ngăn cản lửa đạn của Hiệp hội chống Utopia, em cũng không có diệu kế cẩm nang gì, em thậm chí… Trong tình huống đó, em ngay cả lỗ hổng Chu Lục tạo thành cũng không kịp bịt… Em chỉ muốn ra ngoài tìm anh, chỉ để mình yên lòng. Nếu em là Turan, em cũng sẽ làm như vậy.”

“Nếu em bây giờ có thể mạnh hơn, có thể tùy ý khống chế thế cục liên minh, khiến tứ phương kiêng dè, thì em có thể nói với anh, bất kể anh… và Bạch Ngân Thập Vệ nghĩ như thế nào, quyết định thế nào, em đều có thể ủng hộ các anh.” Lục Tất Hành nhìn hắn, có khả năng là bởi vì rốt cuộc đã nói ra, cũng có khả năng là khi ánh mắt một người nhìn một người khác quá chăm chú, sẽ rất dễ vô thức bắt chước động tác của đối phương, bất tri bất giác, Lục Tất Hành cũng nhẹ nhàng buông lỏng nắm tay trước sau vẫn nắm hờ, “Em không thể.”

Lâm Tĩnh Hằng vốn định buột miệng nói: “Ai cần em nhọc lòng nhiều như vậy, tự tôi không biết quyết định à?”

Nhưng lời ra đến môi hắn lại nuốt về.

Bởi vì Lục Tất Hành không phải thanh niên chỉ biết đề nghị viển vông, lại bị các “bậc bề trên” trong phòng họp mỗi người sút một phát bay về.

Ngay cả Tổng trưởng Edward năm xưa, có thể chèo chống chính phủ như gánh hát rong Thiên Hà Số 8 này, cũng là dựa vào Lâm Tĩnh Hằng và Bạch Ngân Cửu của hắn, Lâm Tĩnh Hằng năm đó ở Thiên Hà Số 8, cũng nói một không hai như khi ở cứ điểm Bạch Ngân. Song chính phủ Thiên Hà Số 8 nhiệm kỳ này lại khác, Turan và Bạch Ngân Cửu cũng bị bắt đi cày thay trâu tương tự không có sức khống chế tuyệt đối như hắn năm đó, những con người hoang mang trong mất mát này chỉ có thể tự mình mài mòn, trải qua thời gian phá kén dài lê thê, thành tựu một lãnh tụ mới.

Lâm Tĩnh Hằng trầm mặc một lúc: “Tôi biết.”

“Dù vậy, em vẫn rất muốn mưu toan chiếm hữu anh, có phải em đã quá tham lam?” Lục Tất Hành nói, “Em muốn anh, muốn giữ lại Bạch Ngân Thập Vệ, nhưng em cũng muốn Thiên Hà Số 8 mới nghỉ một hơi sau nội chiến có thể tiếp tục ổn định sống thêm mấy năm yên bình, không muốn để những người chẳng dễ dàng gì tranh đấu ra một khoảng trời đất, lại bị liên minh chúng ta không còn tin tưởng cản tay. Nếu vì vậy mà xung đột với liên minh, Tĩnh Hằng, anh sẽ khó xử chứ?”

Lần này, Lâm Tĩnh Hằng thẳng thắn nói không giấu giếm: “Sẽ.”

Học viện Ulan là nền tảng linh hồn hắn, chính như Thiên Hà Số 8 là của Lục Tất Hành vậy.

Đây là bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu căm hận đều khó có thể phai mờ.

Bất kể hắn nói bao nhiêu lần mình đã không còn là Lâm thượng tướng của cứ điểm Bạch Ngân.

“Mỗi ngày lúc không ngủ được em đều suy nghĩ, ơn huệ lớn nhất thế giới này ban cho em, chính là trả anh lại cho em.” Lục Tất Hành nói, cậu nói rất chậm, mỗi một chữ đều như gọt từ trên ngực xuống, “Em không nghĩ ra phải bái tạ loại ban ơn này như thế nào, cũng không nghĩ ra mình phải làm thế nào mới có thể xứng đáng, có lúc em gặp ác mộng, mơ thấy bọn họ nói em không đủ tốt, muốn mang anh đi một lần nữa… Nhưng em không nghĩ ra phải làm sao mới có thể khiến anh đừng khó xử, phải làm sao mới có thể khiến anh vui vẻ hơn.”

“‘Bọn họ nói’, ‘bọn họ’ là ai?” Lâm Tĩnh Hằng hỏi ngược lại bằng ngữ khí khá bình tĩnh, không đợi Lục Tất Hành trả lời, hắn giơ tay làm động tác cắt ngang, “Em hãy nghe kỹ cho tôi, không phải thế giới khốn nạn này đem tôi ‘trả lại cho em’ gì đó, mà là tôi tự trở về tìm em. Tôi sống nhiều năm như thế, cái gọi là ‘vận mệnh’ chưa từng hòa nhã với tôi, là tự tôi phá nhà tù vũ trụ, từ dưới lòng đất giãy giụa chui lên, dù bò cũng phải bò về gặp em, nhớ chưa? ‘Ban ơn’ ở đâu ra, mẹ kiếp em nghĩ cái gì vậy! Tôi còn chưa tủi thân, em tủi thân thay ai, em học giọng điệu ăn mày ở đâu thế?”