Tàn Thứ Phẩm

Quyển 5 - Chương 121




Hệ thống của Trạm Lư vô cùng phức tạp, cho dù bộ phận ở nhà không có phần lớn công năng làm hạch cơ giáp, cũng vượt xa nhận thức và thường thức của Lục Tất Hành đối với “trí tuệ nhân tạo” – điều này không hề kỳ lạ, lúc Trạm Lư ở trên sao Bắc Kinh đi theo Lâm Tĩnh Hằng, ngoại trừ Lục Tất Hành, những người khác đều không nhận ra hắn căn bản không phải là người.

Nghe nói chỉ riêng vật liệu có thể biến hình trên người Trạm Lư, mỗi gram đã trị giá sáu triệu đồng tiền Thiên Hà Số 1, giá thành kiểu này, trừ trung ương liên minh ra không ai tạo được, lại phải có kỹ thuật đỉnh cao cỡ nào, mới có thể xứng với “xác ngoài” ấy?

Lục Tất Hành trước kia từng tưởng tượng, nhưng bây giờ cậu phát hiện mình vẫn quá lạc quan rồi.

Trạm Lư như một bài toán không giải được, Lục Tất Hành tra tất cả tài liệu cậu có thể tiếp xúc đến, nhưng càng nghiên cứu càng cảm thấy vô vọng, cậu cảm thấy mình như bước một chân xuống đầm lầy vô bờ, cất bước khó khăn. Suốt ba tháng ròng, hoàn toàn không tiến triển.

Đây không phải là lần đầu tiên Lục Tất Hành trải qua thất bại, cậu cũng từng suy nghĩ viển vông, định thiết kế một loại cơ giáp thích hợp với chứng não rỗng. Cũng là sau vô số lần thử nghiệm, rốt cuộc kết thúc bằng thất bại. Song đó chỉ là một trong vạn ngàn giấc mộng khi tuổi trẻ khinh cuồng, như thiếu niên thời đại Địa Cầu viễn cổ nhìn lên thiên hà mênh mông, dẫu cũng từng mang đến đau khổ, đau khổ ấy chung quy là tươi đẹp rực cháy.

Nhưng bây giờ, nếu cậu không sửa được Trạm Lư, cậu không biết mình còn có thể làm gì.

Ngày thứ một trăm Lục Tất Hành nhốt mình trong nhà, sáng sớm, ánh nắng chói mắt đánh thức cậu trên sofa, cậu chống mình dậy, sofa biến hình lần này lại không thể thành công hiểu ý đồ của chủ nhân, nó bám riết lấy mà bao vây cậu bên trong, Lục Tất Hành thở dài, đẩy vải mềm dính trên cằm ra, ngồi dậy, nhìn chằm chằm một góc sofa cho tỉnh ngủ.

Bỗng nhiên, ánh mắt rời rạc dần dần tụ lại, cậu phát hiện phía dưới ngón tay mình có một sợi tóc rơi vào kẽ sofa.

Lục Tất Hành lập tức ngồi thẳng lên, sofa biến hình cũng vội vàng căng lớp da theo. Rồi cậu gần như thành kính cúi xuống, cẩn thận cầm sợi tóc kia, một tay kéo ra ngoài, một tay đón bên dưới.

Sợi tóc ấy không dài, chân tóc hình trụ, rất thẳng, là một màu nâu đặc biệt, khi nhìn trong tối gần với màu đen nhánh.

Là một vị chủ nhân khác của ngôi nhà này để lại.

Lục Tất Hành cầm sợi tóc ấy thẫn thờ suốt ba tiếng, cho đến khi khoang y tế gia dụng trong phòng khách đưa ra cảnh cáo, cậu mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ mà hoàn hồn, dùng nhíp kẹp sợi tóc lên, đặt trong tấm thủy tinh dùng để thí nghiệm đậy kín, một lát sau, dường như lại cảm thấy không cam tâm, cậu tìm một cái máy in, dùng nhựa cây in một viên châu, bao sợi tóc ấy bên trong, thoạt nhìn như một viên đá quý lóng lánh, cất kỹ bên người.

Sau đó cậu vừa dậy đi đánh răng, vừa thuận tay lật xem bút ký mình viết đêm hôm trước.

Cách một đêm, cậu cảm thấy mình hôm qua hoàn toàn là viết linh tinh, thế là cậu quyết đoán xóa sạch bút ký trong thiết bị đầu cuối cá nhân, vốc nước lạnh tạt lên mặt.

Đây là lần thứ một trăm cậu xóa bút ký của mình.

Lục Tất Hành vô tình ngẩng đầu nhìn gương, bỗng nhiên cảm thấy người trong gương hơi xa lạ – râu ria lởm chởm, quần áo xốc xếch, ngực có một vệt nước vừa dính, nhăn nhúm, không biết đã mấy ngày không thay, hai má hóp vào, mái tóc lâu ngày không cắt tỉa cơ hồ sắp chạm xuống vai, xoăn tự nhiên có vẻ càng bù xù hơn, còn đang ỉu xìu nhỏ nước.

Lục Tất Hành là người quen chú ý hình tượng, nhìn thấy vẻ nhếch nhác này, cậu theo bản năng sững ra giây lát, nhưng thật sự chẳng có hứng thú đi chải chuốt, thế là cậu vỗ tường vài cái, xoay gương đi, để mắt không thấy lòng khỏi phiền.

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Quản gia điện tử đã treo máy, sản phẩm thông minh trong nhà chỉ còn lại chức năng ban đầu sẵn có, cửa chính dùng âm thanh máy móc lạnh lùng, bật từng chữ ra ngoài: “Người đến thăm: Bạc Hà, đăng ký thân phận là: học sinh của ngài, tiếp đón hay không.”

Lục Tất Hành thở dài: “Không.”

Cậu thật sự không muốn gặp mặt, không phải cậu có ý kiến gì với cô bé, mà là bất cứ ai ru rú trong nhà không tiếp xúc với xã hội cả trăm ngày đều sẽ không muốn gặp người khác.

Cửa im lặng, song giây lát sau, thiết bị đầu cuối cá nhân của cậu không im lặng – trên thiết bị đầu cuối cá nhân sáng lên nhắc nhở “nghĩa vụ người giám hộ”.

Bạc Hà còn mười bốn tháng nữa mới tròn hai mươi tuổi, mặc dù ở thời kỳ đặc thù, cô bé từ lâu đã không có khác biệt gì với người lớn, thế nhưng trên pháp luật vẫn thuộc về vị thành niên, luật bảo vệ trẻ vị thành niên của liên minh quy định, người giám hộ theo luật định của trẻ vị thành niên không thể vô duyên vô cớ cắt đứt liên hệ với người được giám hộ.

Lục Tất Hành chống hai tay trên bồn nước, cúi đầu, dở khóc dở cười mà “Xì” một tiếng: “… Luật bảo vệ trẻ vị thành niên của liên minh.”

Cậu mở thiết bị đầu cuối cá nhân, trực tiếp tiến vào hệ thống, xóa toàn bộ pháp lệnh liên quan đến liên minh, thứ ấy rốt cuộc im lặng.

Nhưng Lục Tất Hành nhắm mắt lại, ở tại chỗ trầm mặc nửa phút, rốt cuộc vẫn đi mở cửa cho cô bé.

Chờ trước cửa không chỉ mình Bạc Hà, bốn học sinh đều đến đủ, Bạc Hà mới mở miệng kêu một tiếng “Thầy Lục”, đã không thành âm, đứng ở cửa bật khóc.

Ánh mắt Lục Tất Hành xuyên qua giữa đám học sinh đến vườn hoa nhỏ của cậu, nhìn thấy robot làm vườn và robot nhảy múa đều đã sửa xong, một lần nữa nạp điện tra dầu, vỏ ngoài cũng sạch sẽ, cỏ dại mọc um tùm che cả ánh sáng trong vườn đều không thấy nữa – thảo nào sáng sớm cậu đã bị mặt trời lóa mắt đánh thức – trong vườn bị người ta trồng đầy hoa, một dải xanh um tươi tốt, rộn ràng quá mức, thẩm mỹ hơi lòe loẹt.

“Đừng khóc.” Lục Tất Hành cố gắng ba lần, nhưng thật sự là ép mình cũng chẳng cười nổi, bởi vậy cậu hơi áy náy, đành phải cho chúng vào, “Các em đã dọn dẹp vườn hoa à? Cảm ơn.”

“Thầy,” White nói, “Bọn em đến giúp thầy, được không? Bọn em đến giúp thầy cùng nhau sửa chữa hệ thống của Trạm Lư.”

Lục Tất Hành nghĩ bụng, bằng trình độ gà mờ của các em, cũng chỉ có thể hỗ trợ sửa robot và bưng trà rót nước, còn có thể làm gì khác?

Song cậu còn chưa kịp từ chối khéo, Gà Chọi vành mắt đỏ hoe đã tự nói trước: “Nhưng mà em cái gì cũng không biết… Thầy Lục, thầy để em rót cà phê giúp thầy đi.”

Lục Tất Hành: “…”

Bốn thiếu niên này là những người may mắn sống sót của sao Bắc Kinh, lưu lạc theo cậu, liều mạng lớn lên, lúc này tủi thân vây quanh cậu, như bốn động vật nhỏ lang thang nơm nớp lo sợ, Lục Tất Hành dở khóc dở cười, thật sự không biết nên nói gì cho được.

Cậu không giống Lâm Tĩnh Hằng, rạng sáng mỗi ngày dậy huấn luyện theo lệ sét đánh cũng không thay đổi, nhưng lại có một loại khắc kỷ khác, dẫu cho suy sụp chán chường, cậu vẫn là thầy giáo, là người giám hộ, thà ép uổng mình cũng không muốn khiến lũ trẻ đau lòng, đành phải gật đầu đồng ý: “Được rồi, về sau việc bưng cà phê sẽ giao cho em.”

Không ngờ cái gật đầu do mềm lòng này đã xô con đê ngàn dặm ra một lỗ hổng – mấy hôm đầu, bốn học sinh mỗi ngày đúng giờ chạy tới tìm cậu, Lục Tất Hành không tiện lôi thôi lếch thếch trước mặt học trò, vì thế cố xốc lại tinh thần, dù tốt dù xấu cũng để mình giống con người.

Đám tiểu lưu manh này ngoan ngoãn đến không giống chúng, im lặng ra vào, đến đây cũng không nói nhiều, trước tiên chỉ huy robot mini gia dụng xử lý tốt việc nhà, thỉnh thoảng còn mang một số món trang trí nhỏ, thêm mấy món đồ vô dụng ở khắp nơi. Lũ học sinh không hiểu luận văn kỹ thuật cao thâm, liền thật sự chăm chỉ làm việc bưng trà rót nước, không hiểu cũng không tùy tiện hỏi linh tinh, có vấn đề thì tự mình sang căn phòng nhỏ cách vách thấp giọng thảo luận, sau đó chập tối trước khi ra về, lại thận trọng đem thành quả thảo luận một ngày nói cho Lục Tất Hành tham khảo.

Đương nhiên, bốn thợ giày thối này chẳng bằng được nửa Gia Cát Lượng, những điều lũ học sinh nói ra đều rất ấu trĩ, chẳng những không giúp ích gì, còn phải để Lục Tất Hành mỗi ngày bớt ra nửa tiếng sửa lại sai lầm mang tính thường thức cho chúng… Ngược lại vô hình trung khiến cậu nói rất nhiều.

Sau đó, người của bộ công trình dần dần cũng bắt đầu dày mặt đi theo đám vị thành niên đến nhà cậu.

Mới đầu là một hai người, đến thì đến rồi, cuối cùng ngày càng nhiều người, cho tới một ngày nọ, cà phê trong nhà Lục Tất Hành đã bị uống hết, cậu mới phát hiện nhân viên nghiên cứu phát triển nòng cốt của cả bộ công trình cơ hồ đã đến báo danh hết.

Lục Tất Hành đứng sau quầy bar nhỏ trên gian cầu thang, hoang mang giơ túi giấy đựng hạt cà phê rỗng tuếch, đập máy pha cà phê hăm hở chạy quanh cậu ra, lại cúi đầu nhìn đám kỹ sư tụ tập ăn chực trong phòng khách nhà cậu.

Nhà cậu không có nhiều bàn ghế, đã bị mấy kỹ sư lớn tuổi chiếm, những người khác hoặc ngồi bệt dưới đất hoặc cầm bút điện tử đứng ở bên cạnh, vây quanh quản gia điện tử chết máy mà họp.

“Này,” Lục Tất Hành gõ tay vịn cầu thang kim loại, dưới lầu im lặng chốc lát, các kỹ sư tập thể ngẩng đầu nhìn cậu, “Tôi nói các vị, nếu tôi nhớ không lầm, hình như tôi đã xin nghỉ dài hạn, không phải đổi địa chỉ làm việc của bộ công trình đến nhà tôi đâu? Vật tư khan hiếm, mọi người đều ăn phân phối, nhà thiếu gia cũng không có nhiều lương thực dư, cà phê dự trữ nửa năm đều bị các vị nốc hết rồi, mọi người mau tan đi.”

“Không sao thầy Lục, chúng tôi đã xin Tổng trưởng, đặc biệt phê cho thầy mấy gói cà phê hạt.” Một kỹ sư lớn tuổi đứng ra nói, “Tổng trưởng dặn, nếu kho số liệu của Trạm Lư không thể phục hồi, chúng ta ở phương diện phát triển kỹ thuật chí ít phải đi đường vòng thêm trăm năm, thầy không thể gạt bọn tôi ra ngoài đâu.”

Lục Tất Hành cào tóc, lý do này đơn thuần là cậu muốn xin nghỉ nên dùng để gạt Tổng trưởng – dự trữ trong kho số liệu của Trạm Lư phần lớn là kỹ thuật của liên minh, trước kia kỳ thật Lục Tất Hành đã xem qua đại khái, mũi nhọn thì mũi nhọn, nhưng rất nhiều thứ màu mè lớn hơn thực dụng, vả lại, Thiên Hà Số 8 có thể so sánh với tài lực và sức sản xuất của liên minh trước chiến tranh sao? Thứ liên minh có thể thực hiện, không có nghĩa là Thiên Hà Số 8 bây giờ cũng có thể thực hiện, kỹ thuật không thể thực hiện, chẳng qua là một luận văn thú vị trên giấy. Luận giá trị, thật ra còn không hữu dụng bằng mô hình nông trường Hope để lại – bằng không Lâm Tĩnh Hằng đã lấy ra hưởng chung từ lâu rồi.

Lục Tất Hành nói cho có: “Kỹ thuật tuyến đầu hơn nữa, có thể ứng dụng hay không, cũng phải xem có sức sản xuất làm cơ sở hay không, Thiên Hà Số 8 hiện giờ việc khẩn cấp là khôi phục sản xuất và trật tự, có lẽ Tổng trưởng đã hiểu sai rồi, Trạm Lư… Trạm Lư phải thuộc về một chiến lược lâu dài, các vị hãy đi làm việc nên làm, đừng theo tôi tốn thời gian…”

“Thầy Lục,” Một kỹ sư trẻ tuổi khác cắt ngang cậu, nhảy qua giọng quan nói thẳng, “Thầy không cần giải thích, thật ra chúng tôi biết, đó đều là cớ để thầy xin nghỉ, thầy cảm thấy phục hồi kho số liệu của Trạm Lư là việc riêng của thầy, không muốn lấy việc riêng của mình cho mọi người làm – nhưng bất kể người khác thế nào, tôi từ sao Hồng Hà hang cùng ngõ hẻm đi ra, từ một công nhân bảo vệ hệ thống sinh thái nhân tạo biến thành kỹ sư của bộ công trình, là bởi vì tôi mong muốn đi theo thầy, mà thầy cũng lựa chọn tôi.”

“Đi làm không có thời gian, chúng tôi có thể đến sau giờ làm.”

“Thầy Lục, là thầy nói với chúng tôi, bộ công trình là một tập thể.”

“Thầy Lục, tôn chỉ ngành chúng ta không phải là ‘vĩnh viễn khiêu chiến khó hơn’ sao?”

“Khó hơn ở đây, chúng tôi đến đây.”

Lục Tất Hành xách túi hạt cà phê rỗng tuếch, miệng há ra ngậm lại, nhìn những người này, miệng lưỡi khéo léo giống như cứng lại, một chữ cũng không nói thành lời.

“Chúng tôi đều đến đây rồi.”

Thiên Hà Số 8 cho dù là hang cùng ngõ hẻm, cũng có thể sinh ra rất nhiều kỹ sư dân gian phi chính quy như Lục Tất Hành, bọn họ vốn thời gian dài phủ bụi trên các hành tinh bụi đất mù mịt, gấp gáp bị người ta đào ra, kéo vào buổi loạn lạc, mơ mơ hồ hồ.

Đến đây, rốt cuộc dần dần lộ ra tài năng nên có.

Người mà bạn chưa từng bỏ rơi, cũng sẽ không bỏ rơi bạn.

“Nhà Lâm tướng quân và kỹ sư 001” không lớn, thiết kế là không gian ba bốn người, thỉnh thoảng tiếp đón bạn bè người thân tụ tập ăn cơm không thành vấn đề, nhưng chứa hết bộ công trình cũng rất chật chội.

Tầng hầm đều bị đám người này chiếm đầy, các kỹ sư phi chủ lưu của Thiên Hà Số 8 mỗi ngày như khỉ đột, nhoài lên máy huấn luyện thể năng của tầng hầm bằng các tư thế – trên máy chạy bộ ngồi ba người, máy huấn luyện thăng bằng không trọng lực bị biến thành một phòng họp nhỏ, bốn năm người chen chúc bên trong còn không chịu ngồi im, đua nhau tranh luận om sòm, chẳng có một chút phong độ của dân trí thức, những lời nói tục chửi thề tràn ngập nét đặc sắc của Thiên Hà Số 8 bay đầy trời, một kỹ sư bị đẩy ra ngoài, trong cơn giận dữ khởi động máy huấn luyện, mấy đồng nghiệp nói năng không lễ độ tức khắc như rơi vào máy giặt trục lăn, tập thể chấn động não phải vào khoang y tế.

Lục Tất Hành nghe tin chạy đến thật sự không biết nên nói gì, đành phải dán “gia quy” ngay cửa, điều thứ nhất chính là “động khẩu bất động thủ” to rõ, và mau chóng chuyển dời tạm thời “vật phẩm nguy hiểm” lên gác.

Gác vốn là một căn phòng ngập nắng, để bảo vệ một số máy móc đặc biệt, Lục Tất Hành che hết cả nóc thủy tinh lẫn cửa sổ, các robot mini tận tụy với công việc làm xong xuôi, cót két đứng ngay ngắn sát góc nhà.

Lục Tất Hành quay người nhìn bốn bề ánh sáng u ám – mấy thứ này đều là của Lâm, im lìm đứng trong bóng tối, giống như người ấy đang ôn hòa trầm tĩnh nhìn cậu chăm chú.

Chớp mắt ấy, Lục Tất Hành chợt có cảm giác, phong ấn ký ức phòng thủ nghiêm ngặt lỏng ra, cậu bỗng nhiên không cách nào khống chế mình nghĩ về Lâm Tĩnh Hằng, nghĩ về những người lâu lắm không gặp bị cậu cố gắng lơ đi, bất kể lý trí điên cuồng ngăn lại như thế nào – không thể nghĩ, không thể hoài niệm, cậu còn nhiều việc phải làm như vậy, cả bộ công trình đều ở dưới lầu nhà cậu, cậu không thể mất khống chế vào lúc này.

Cậu như một người lên cơn nghiện, nôn nóng đi mấy vòng trên gác, cố gắng đẩy miệng cống mở rộng trong lòng trở về một cách phí công, run run rẩy rẩy châm một điếu thuốc, hút lấy hút để, nhưng vẫn chẳng ăn thua gì, thế là cậu dụi đầu thuốc lá đang cháy lên cánh tay mình, mùi da thịt cháy khét lập tức bốc ra.

Cậu như một người chết đuối, há miệng thở hồng hộc, muốn nhờ đau đớn lấy lại sức khống chế.

Cảm xúc hơi ổn định, cậu liền khóa căn gác lại giống như chạy trốn, gấp gáp chui vào một căn phòng nhỏ, xử lý qua loa vết thương, kéo ống tay áo xuống, làm như không có việc gì mà cắm đầu vào số liệu rộng lớn.

Lực lượng nghiên cứu khoa học hạch tâm nhất Thiên Hà Số 8, chính là đâm lên khỏi mặt đất dưới sự bức bách như vậy.

Chớp mắt, hơn một năm Votaw vội vã trôi qua, đây là một năm nước sôi lửa bỏng. Từ Tổng trưởng đến người dân, tất cả đều bớt ăn bớt mặc hết cỡ, xung đột trong thiên hà nổ ra mười mấy lần, Tổng trưởng Edward ngầm chấp nhận cách làm “khôi phục tử hình” khi Lục Tất Hành tạm quyền, xử tội công khai bọn buôn lậu chế tạo ống tiêm dinh dưỡng giả.

Tổng trưởng trở nên thiết huyết khác hẳn bình thường, sửa đổi hiến pháp, cường thế thực thi một loạt chính lệnh, giống như đang vội vã quét sạch cái gì cho thế hệ sau.

Khi sao Khải Minh quay một vòng quanh thái dương thứ tám, lại lần nữa trở về vị trí mười bốn tháng trước dẫn nổ điểm nhảy vũ trụ, Tổng trưởng Edward chính thức công khai tuyên bố, định ngày này làm ngày độc lập, từ nay Thiên Hà Số 8 xóa bỏ Lịch Tân Tinh, lấy ngày độc lập làm ngày đầu tiên trong năm, quỹ tích quay của sao Khải Minh làm tiêu chuẩn niên lịch, độ dài của một năm sửa đổi thành 436 ngày.

Lục Tất Hành và ekip kỹ sư không đi đường bình thường của cậu rốt cuộc đạt được tiến triển mang tính giai đoạn –

436 ngày sau, Trạm Lư phần dự bị ở nhà Lục Tất Hành lần đầu tiên khởi động lại thành công.

Giọng nói quen thuộc ấy vang lên ở phòng khách và tầng hầm: “Chào thầy, tôi là trí tuệ nhân tạo Trạm Lư, rất xin lỗi, do hệ thống trục trặc, tôi bây giờ không thể phục vụ cho thầy, sắp sửa tiến vào chương trình tự sửa chữa, dự tính mất khoảng tám trăm tiếng, xin hãy kiên nhẫn chờ đợi, và đảm bảo cung cấp năng lượng -“

Các kỹ sư ngổn ngang trong tầng hầm tập thể la hét, có người lớn tiếng huýt sáo, có người vỗ tường cười to, có người ba ngày ba đêm chưa chợp mắt nằm luôn xuống đất, Lục Tất Hành nắm chặt ngực – ở túi áo trong sát ngực, viên ngọc tiêu bản be bé đông sợi tóc kia như cháy lên, nóng rực đốt da cậu, máu trong tim lạnh lẽo sôi trào lên.

Lâm bây giờ đang ở nơi nào?

Trước khi các điểm nhảy vũ trụ của Thiên Hà Số 8 nổ sạch, có nhắn lại dăm ba câu cho cậu hay không… Dẫu chỉ là một câu dặn dò chẳng có tác dụng gì?

Lục Tất Hành cảm thấy chỉ vừa nghĩ như vậy mà cậu như đã bị rút mất linh hồn, cả người đều muốn theo lực hút lún xuống tâm của sao Khải Minh.

Trạm Lư khởi động lại lẳng lặng vận hành chương trình của mình, Lục Tất Hành đóng đồng hồ đếm ngược tám trăm giờ vào cửa, như vậy các kỹ sư mỗi ngày đi làm ngang qua nhà cậu đều có thể xem tiến trình.

Cậu ngủ không biết trời trăng suốt ba ngày ba đêm, mỗi một khúc xương đều tơi ra, sau khi dậy cẩn thận cạo râu, để robot gia dụng cắt ngắn mái tóc rũ trên xương bả vai, thay sơ mi và áo khoác phẳng phiu, đến trung tâm chỉ huy tìm Tổng trưởng và Turan, trả phép.

Trước khi đi, cậu gọi Turan lại: “Tướng quân Turan, ba tôi ở đâu?”

Turan nhìn vào mắt cậu, nhìn cậu dùng hơn bốn trăm ngày, từng chút một mài đi ác mộng và vảy máu tràn ngập trong mắt, lộ ra sắc sáng, phảng phất vẫn như trước đây, lại phảng phất đã hoàn toàn khác hẳn. Cô tự mình dẫn Lục Tất Hành đi tới nghĩa trang công cộng bên cạnh căn cứ: “Chúng tôi đã tìm được xác cơ giáp của ông ấy.”

Lục Tất Hành cúi đầu nhìn pho tượng trên mộ bia, thấy trên mộ chí bên cạnh khắc: “Không sao, con trai, dù sao thì mày cũng là ba nhặt trong thùng rác về.”

Turan rảo bước tránh đi như chạy trốn, bất luận cậu gào khóc hay kiên cường, cô đều không dám nhìn trộm.

Một cơn ác mộng lê thê dường như đã bừng tỉnh…

Dường như.

Lục Tất Hành trở về bộ chỉ huy, Tổng trưởng dỡ xuống rất nhiều trọng trách, đồng hồ đếm ngược thời gian Trạm Lư tự sửa chữa không ngừng giảm bớt, hết thảy dường như đều đang phát triển theo hướng tốt.

Mất tám trăm sáu mươi bảy giờ, hơi dài hơn thời gian dự tính, Trạm Lư đã hoàn thành tự sửa chữa.

Mọi người của bộ công trình… Turan, thậm chí Tổng trưởng mới ra khỏi khoang y tế đều đến nhà “Lâm tướng quân và kỹ sư 001”, chờ kỳ tích đến.

“Chào thầy, hiệu trưởng Lục,” Tiếng Trạm Lư vang lên trong căn phòng chen chúc, “Tuy rằng không có thực thể, nhưng có thể gặp lại thầy lần nữa, tôi cảm thấy rất vui mừng, thầy đã tiều tụy đi không ít.”

Đôi mắt Lục Tất Hành đột nhiên đỏ lên, cậu không nói nên lời.

Turan hỏi vấn đề mọi người đều muốn biết: “Trạm Lư, Lâm tướng quân thế nào rồi? Chủ thể của anh có đi theo ngài không?”

Trạm Lư trầm mặc ba giây: “Vệ đội trưởng, chúng tôi trên đường trở về tuyến đường ngầm, bất ngờ gặp phải hải tặc vũ trụ phục kích, bọn họ dẫn nổ điểm nhảy vũ trụ, liên quân bảy tám toàn quân bị diệt, tàu chỉ huy của tướng quân bị nổ hủy…”

Turan hơi nhũn chân.

“Chủ thể của tôi đã cháy rụi trong vụ nổ rồi.”

Họ trèo qua non cao, trèo qua địa ngục, từng bước một bò ra, đi đến bên kia ngọn núi, nơi cuối con đường…

Lại phát hiện ở điểm cuối chẳng có gì cả.

Hope từng nói: “Con người khởi nguồn từ tín ngưỡng.”

Lúc ấy Lục Tất Hành ra vẻ thông minh, thuận miệng tiếp lời một câu: “Con người cũng bị hủy bởi tín ngưỡng.”

Một lời thành sấm.