Tàn Thứ Phẩm

Quyển 4 - Chương 102




Chiến hỏa sắp đốt xuyên kỷ nguyên Lịch Tân Tinh này vất vả lắm mới dấy lên, sao có thể mặc cho đám chủ nghĩa khuyển nho nhu nhược dẹp yên?

Máu thịt mọi người đều sẽ trở thành nhiên liệu, giống như những người dân không biết mình đã điên cuồng này từng góp một viên gạch cho vô số tấn bi kịch vậy.

Thế nên tốt nhất là Lâm Tĩnh Hằng đã chết rồi.

Như vậy hắn cả đời trời quang trăng sáng, có thể vĩnh viễn dừng lại trong rừng bia tinh thần.

Tuyến đường vũ trụ không như đường cái dưới đất, cắm một biển báo giao thông là vĩnh viễn ngoan ngoãn cố định ở đó, tất cả điểm nhảy vũ trụ, hành tinh và căn cứ nhân tạo nó đi qua, thậm chí bản thân thiên hà, đều đang không ngừng quay quanh và tự quay, bởi vậy hệ thống tọa độ vũ trụ vô cùng phức tạp, đều dùng tọa độ động, viết ra sẽ rất dài, người bình thường không nhớ nổi.

Một tuyến đường vũ trụ muốn “sửa chữa hoàn tất”, cần hoàn thành rất nhiều công việc – phải tính đến quỹ đạo của tất cả thiên thể và thiên thể nhân tạo, hết thảy bất ngờ có thể xảy ra, vẽ bản đồ tuyến đường vũ trụ, sau khi phát hành bản đồ công khai, tất cả cơ giáp và tàu vũ trụ trong phạm vi mạng mới tự động cập nhật, để tiện chỉ đường.

Mà tuyến đường vũ trụ có thể dân dụng còn khắt khe hơn một chút, nó phải có hệ thống cứu viện khẩn cấp, còn phải có trạm bổ sung phù hợp quy định, trạm bổ sung cần thay đổi theo tuyến đường thay đổi, đồng thời để đảm bảo vật tư cung ứng, các trạm bổ sung này còn phải liên hệ chặt chẽ với mấy hành tinh đầu mối then chốt cung cấp vật tư bổ sung.

Quỹ đạo của tiểu hành tinh “Bạch Lộ” ở điểm giao quan trọng của mấy tuyến đường vũ trụ, sau đó bị thân vương Cayley nổ cho hả giận, tân chính phủ đành phải hơi sửa lại trên cơ sở tuyến đường vốn có, chọn “sao Hồng Hà” gần Bạch Lộ nhất làm hành tinh đầu mối then chốt mới.

Hope đáp xuống một “trạm bổ sung tư nhân” rất gần sao Hồng Hà.

“Trạm bổ sung tư nhân” thật ra chính là trạm chui, thuộc về kiến trúc trái quy hoạch của vũ trụ.

Nhân lúc chính phủ sửa chữa tuyến đường, đám tiền nhiệm tội phạm buôn lậu đầu óc linh hoạt liền lấy trạm bổ sung của tuyến đường ngầm ra, ké tuyến đường mới kiếm miếng cơm ăn. Tân chính phủ bây giờ tinh lực có hạn, còn chưa ra lệnh cấm chỉ, họ xem như là sản nghiệp màu xám.

Trạm bổ sung tư nhân bình thường cũng sẽ không quá táo tợn, cung cấp phục vụ chất lượng thấp giá cả rẻ mà thôi, tiểu thương chạy đường ngắn tính toán chi li, nếu vừa vặn có thể gặp được “trạm chui” kiểu này cũng có thể tiết kiệm một ít tiền đi đường.

Trong trạm bổ sung chui này khá đông đúc, nhưng khách hàng đều tương đối thiếu tố chất, vậy nên trật tự không tốt, đi vào liền cảm thấy lộn xộn, quán ăn của trạm cơ giáp cũng đơn giản, chỉ có một quán nhỏ ruồi nhặng rất tồi tàn và máy bán cao dinh dưỡng rẻ tiền. Bàn ghế đương nhiên không đủ, dân bán dạo vũ trụ chịu khổ quen đều ngồi bệt dưới đất, huyên thuyên trời nam biển bắc, thỉnh thoảng có người khắc khẩu với người khác, song phương liền lôi ba cô sáu bà ra chửi nhau một trận, nhưng không ai thượng cẳng tay hạ cẳng chân – vận chuyển vũ trụ bổ sung tại trạm chui đều giống như dã thú độc hành, tự mình tìm thức ăn trong rừng cây nguy cơ tứ phía, rất biết cách chỉ lo thân mình.

Nhóm Hope dùng một ống tiêm dinh dưỡng đổi với người ta một cái bàn chật, gọi ít cơm nhạt.

Trong trạm cơ giáp cấm lửa, “cơm nhạt” thật ra là cơm hộp đông lạnh chở tới từ sao Hồng Hà, làm nóng qua loa liền bưng lên, không tươi lắm, có mùi lạ, vị có thể so sánh với cơm máy bay thời viễn cổ.

Một kỹ thuật viên Thiên Hà Số 8 mới gia nhập Hiệp hội chống Utopia bên cạnh hỏi ông ta: “Tiên tri, sau khi rời khỏi Thiên Hà Số 8, ngài có dự định gì?”

“Người tài trợ của chúng ta sẽ cung cấp một ít chi viện võ lực,” Hope nói, “Nhưng đó là cho chúng ta dùng để giữ mạng sống, ý kiến của ta là, cố gắng hết sức tránh chiến tranh, chiến tranh vũ trụ không phải là hai đứa trẻ cãi nhau, cãi nửa chừng bắt tay làm hòa, một khi ấn chốt đạn đạo, chẳng khác nào đem địch bạn xào chung một nồi, bức bách mỗi người đều phải lựa chọn một bên không đen thì trắng, sau đó máu chảy thành sông đến cùng, thế thì thật sự không cách nào vãn hồi nữa.”

Trong hoàn cảnh mọi người đều giết nhau hăng máu rồi, gánh trên lưng hai tấn huyết hải thâm thù, ở Hope có khí chất bình thản siêu thoát, kỹ thuật viên vô thức gật đầu: “Chúng tôi theo ngài tới cùng.”

Hope khá hiền lành nhìn hắn một cái, lại nói: “Đoàn Quang Vinh phản bội là trong dự kiến, mọi người khi ở vực ngoại sống dựa vào nhau, chung hoạn nạn là bất đắc dĩ, chưa chắc trở về còn có thể đồng tâm hiệp lực.”

Một thành viên Hiệp hội chống Utopia nói: “Tôi dám nói Đoàn Quang Vinh trước khi khởi binh đã tính toán qua cầu rút ván, bọn họ đã sớm cấu kết với Diệp Reeve của cứ điểm Chim Ruồi, ngoài mặt nói cùng chung tài nguyên và tuyến đường với chúng ta, vừa hạ cứ điểm Bạch Ngân liền lập tức trở mặt, trực tiếp chiếm đóng Votaw, lại để Diệp Reeve dùng lực lượng liên minh ép tổ chức ra khỏi Thiên Hà Số 1.”

Hope bình thản gật đầu: “Quả thật, nhưng xét trên căn bản, mục tiêu cuối cùng của chúng ta và Đoàn Quang Vinh không có xung đột bản chất, bọn họ muốn chính quyền, còn điều chúng ta muốn, đầu tiên là hoàn thành di chí của hai nhiệm tiên phong Bạch Tháp – xóa sổ Vườn Địa Đàng, giải phóng linh hồn mọi người, kế đến là xác lập địa vị hợp pháp của tổ chức. Ta cho rằng song phương có không gian đàm phán, tại sao Đoàn Quang Vinh vứt bỏ chúng ta? Không phải không liên quan đến những kẻ điên tốt xấu lẫn lộn thừa cơ phá hoại mấy năm nay tổ chức nhận, hạng cặn bã mà cả minh hữu cũng ghét, chúng ta có cần thiết nhất định phải bảo vệ không?”

Kỹ thuật viên nói: “Tiên tri, đám người Đoàn Quang Vinh kia có thể chấp nhận lý niệm của tổ chức không?”

“Lý niệm của tổ chức đôi khi cũng cần linh hoạt, thầy Lục từng nói chuyện với ta, ta cảm thấy cách nhìn của cậu ấy có lý, rất đáng dẫn dắt. Một lý niệm, bất kể chính xác bao nhiêu, không thể sửa sai và tiến hóa, thì cũng là ao tù nước đọng, chỉ có thể trở thành điện thờ trong chân không, hoặc thối rữa bốc mùi. Xã hội đã phát triển đến thời đại vũ trụ, để mọi người mặc váy cỏ trở về đại thảo nguyên hái lượm là rất buồn cười, một số thành quả khoa học kỹ thuật gia tăng phúc lợi của nhân loại đáng quý trọng, ví dụ như cao dinh dưỡng và ống tiêm dinh dưỡng – quả thật không ngon, nhưng chúng thật sự đã cứu mạng rất nhiều người, thứ kiểu này mà cũng muốn cấm chỉ, không phải đang làm ác sao?” Hope nói, “Chúng ta phản đối lạm dụng khoa học kỹ thuật và vũ khí nguy hiểm, sự nghiệp tương lai của chúng ta nên là thúc đẩy luật bảo vệ môi trường vũ trụ hoàn hảo và ‘luật hạn chế thành quả khoa học kỹ thuật lĩnh vực đặc thù’, không phải làm một đống quân siêu cấp lấy bạo lực khống chế bạo lực, nổ mọi người không đồng ý mặc váy cỏ về hành tinh mẹ Trái Đất.”

Kỹ thuật viên mới gia nhập nghe xong, cảm thấy lòng rộng lớn hẳn, tràn ngập cảm giác sứ mạng đối với vận mệnh nhân loại.

Hope ra hiệu cho mọi người mau ăn trước khi thức ăn nguội, nhưng ông ta vừa cầm nĩa, liền nghe thấy bên cạnh có người kêu lên: “Đến rồi, yeah -“

Mọi người trong quán ăn reo hò như đùa giỡn, Hope ngẩng đầu nhìn theo họ, thì ra lúc này vừa vặn là thời khắc trạm bổ sung chui giao với quỹ đạo sao Hồng Hà.

Chỉ thấy hành tinh trên trời nhanh chóng to lên, từ xa dần “tông” đến họ, tốc độ cực nhanh, đè xuống đỉnh đầu mọi người, lạc giữa cảnh lạ, mọi người như con kiến trên trạm bổ sung nhìn thấy tình cảnh khủng bố và chấn động, giống như trời sập, thở cũng không nổi.

Nhân viên phục vụ đều không lấy làm lạ, cười hì hì nhìn đám nhà quê lần đầu thấy cảnh tượng này làm lố, xem bọn họ làm trò cười đủ rồi mới đến đỡ những kẽ nhát gan ôm đầu nằm rạp dưới đất dậy.

Trên bàn cơm đều có kính viễn vọng mini, số lần nhân lên không cao nhưng đã đủ dùng, khi sao Hồng Hà đến gần nhất, có thể nhìn thấy đèn đóm nhà cửa trên hành tinh ấy.

Nông trường sinh thái thứ nhất lúc trước Hope xây dựng mất mấy tháng ở ngay nơi đây, ông ta cố ý lựa chọn tuyến đường này, chính là để nhìn lại lần nữa sao Hồng Hà mình đã tốn rất nhiều tâm huyết trước khi đi.

Tháp năng lượng trên nông trường lớn do robot duy trì, bất cứ thời gian nào đều sáng, vĩnh viễn không tắt, là kiến trúc mang tính dấu hiệu, Hope nghe thấy trên bàn cơm bên cạnh có một gã béo đang khoa tay múa chân nói với bạn mới vào nghề: “Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy tòa tháp sáng kia chưa? Đó chính là nông trường, bọn tao chính là đi qua đó! Ôi, nơi ấy đẹp lắm!”

Khóe miệng Hope hơi lộ ra nét cười.

Đúng vậy, đẹp lắm.

Bên cạnh nông trường sinh thái có một hồ nước tự nhiên, dưới nước có một số nguyên tố hiếm, trình hiện màu sắc rực rỡ đan xen thú vị, như một cầu vồng trạng thái lỏng. Xung quanh khí hậu ấm áp ẩm ướt, sau khi nhiệt độ không khí lên cao, hồ nước sẽ bốc hơi, hơi nước bị các ngọn núi nhỏ xung quanh ngăn cản, non sông tươi đẹp, hoa lệ khó tin.

Hope đã bảo vệ khu này, sửa đường và điểm nghỉ ngơi tạm thời, đặt tên cho nó là “ruộng bậc thang Bảo Thạch”.

Sao Hồng Hà vốn là một địa phương nhỏ chẳng mấy tiếng tăm của Thiên Hà Số 8, đất rộng người thưa, nhưng không sao, nó sẽ là căn cứ cung ứng thực phẩm thành công thứ nhất của Thiên Hà Số 8, về sau sẽ còn trở thành đầu mối giao thông then chốt, sẽ sống dậy dưới hơi người không ngừng đổ vào.

Về phần ruộng bậc thang Bảo Thạch, Hope nghĩ, về sau chắc chắn sẽ có người làm thơ cho nó, có lẽ nó sẽ biến thành thánh địa cầu hôn này kia.

Sao Hồng Hà nhanh chóng sượt qua trạm bổ sung, càng lúc càng xa, trong trạm bổ sung một lần nữa ồn ào tiếng người, radio của nhà ăn phát Bài ca quân liên minh tự do lạc điệu, nhưng rất nhanh đã bị phản đối – bởi vì một thời gian trước tân chính phủ thành lập, mạng thông tin nội bộ mới xây dựng, chính phủ tuyên truyền quá mức khiến mọi người nghe hơi chán rồi, vì thế đám thương vận chuyển không tố chất bắt đầu tự mình tổ chức “buổi hòa nhạc mini”, bậy và tục thay nhau ra trận, so đấu hăng say, khiến người nghe dở khóc dở cười.

Lúc này, một tùy tùng Hiệp hội chống Utopia của Hope nói: “Tiên tri, người tới đón chúng ta gửi tin nhắn đến, không phải viễn trình, hẳn là ở ngay gần đây, tôi vừa xác nhận tọa độ với đối phương, đối phương đề nghị chúng ta ở lại đây chờ hội quân với họ.”

“Được,” Hope thúc giục, “Thế mọi người ăn nhanh lên.”

Ông ta chưa dứt lời, nhà ăn ồn ào đột nhiên im lìm như bị dùng phép thuật gì, tay béo bàn bên đứng bật dậy, chân bàn “Cốp” một tiếng, tiếng vang nổi bật trong nhà ăn, nhóm Hope không hiểu gì, nhìn theo ánh mắt mọi người – trong phòng lớn của nhà ăn tiếp đón khách vãng lai có một màn hình rất to, trên chi chít liệt rõ nguồn năng lượng và trạng thái kiểm tu của mỗi một cơ giáp, dưới là bản đồ cảnh thật vũ trụ bên ngoài trạm cơ giáp.

Lúc này, trên bản đồ cảnh thật biểu hiện, một đội cơ giáp đằng đằng sát khí đang bay tới họ.

Đội cơ giáp này gồm một loạt cơ giáp chiến đấu cỡ trung xếp đội chỉnh tề, đều mang theo kho vũ khí dữ tợn, nhưng bộ đội chính quy của tân chính phủ là không thể chạy đến trạm bổ sung như quán chui này bổ sung vật tư!

Một nhân viên phục vụ buông tay, hộp cơm nóng hổi rơi xuống đất, hắn hoảng hốt hô lên: “Ông chủ, hỏng rồi, có người tới bắt buôn bán phi pháp!”

Đám khách tố chất thấp vừa nghe thế, một mặt sợ liên lụy, một mặt mừng rỡ nhân loạn ăn cơm bá vương, có mấy kẻ thông minh dẫn đầu, những người này như ong vỡ tổ chạy tới trạm thu phóng cơ giáp chuẩn bị chuồn êm, chủ trạm bổ sung luống cuống tay chân, vừa xoay vòng vòng vừa giậm chân chửi, tất cả robot biết nói tiếng người trong trạm bổ sung cùng chung mối thù với hắn, chửi theo như đại hợp xướng.

“Là bọn họ à?” Kỹ thuật viên mới gia nhập Hiệp hội chống Utopia nhỏ giọng hỏi, “Là tới đón chúng ta à?”

“Không thể đâu?” Người vừa nói cau mày tra thiết bị đầu cuối cá nhân, “Tôi vừa gửi tọa độ thôi, bọn họ có nhanh thế không? Dù có cũng không thể táo tợn như thế trên địa bàn người khác!”

Hope xuyên qua màn hình, nhìn chằm chằm chiến giáp tới gần, dự cảm xấu trong lòng ngày càng tăng, bỗng nhiên biến sắc: “Chúng ta cũng đi!”

Mấy người họ mau chóng đuổi theo đám đông bỏ chạy tứ tán, đồng thời Hope túm một nhân viên phục vụ chạy lung tung mà nói: “Đây là quân địch tấn công, không phải bên quản lý thành phố, bảo ông chủ các cậu mở lồng phòng hộ của trạm bổ sung đến lớn nhất, sau đó mau đi đi!”

Nhân viên phục vụ nhìn ông ta một cái như nhìn kẻ bệnh thần kinh, đoạn co cẳng chạy, quay đầu nói với ông chủ trạm bổ sung.

“Ông chủ nghe xong tức điên lên, cùng ba ngàn robot mini đồng thanh chửi: “Quân địch tấn công bà ngoại mày! Để tiền cơm lại!”

“Tiên tri, mau!”

Cơ giáp họ lái khi đến vừa vặn năng lượng đã dồi dào, được quỹ đạo đưa lên đường chuẩn bị xuất phát, Hope đẩy mấy kỹ thuật viên trẻ tuổi luống cuống lên cơ giáp, còn chưa nối ổn mạng tinh thần, đội cơ giáp chiến đấu kia đã gần ngay trước mắt, đạn đạo gào thét bắn xuống!

Đám con buôn bay ra trạm cơ giáp sớm nhất phần lớn ngồi tàu buôn vũ trụ te tua, không phải là cơ giáp quân dụng, một phát đạn đạo quét ngang, đám tàu vũ trụ lộn xộn tức thì thành đống lá rụng bị gió thu quét qua, mấy kẻ muốn chạy cơm bá vương còn chưa cười ra tiếng thì đã lơ mơ tan xương nát thịt.

Lúc này, tại tổng căn cứ quân sự sao Khải Minh, Lâm Tĩnh Hằng phớt lờ Turan không ngừng nói bóng nói gió bên tai tại sao hắn vắng buổi luyện tập sáng, bước lên trọng tam.

Trạm Lư: “Tiên sinh, buổi sáng tốt lành, ngài hôm nay…”

Lâm Tĩnh Hằng: “Ngươi câm miệng, cấm ngôn.”

Trạm Lư: “…”

IQ sáu triệu một gram cũng không nghĩ thông chào “buổi sáng tốt lành” thì phạm vào tội gì.

Turan không hiểu gì hết mà nhìn khóe miệng thả lỏng của Lâm Tĩnh Hằng, trong bụng cảm thấy tướng quân ngày càng biến thái, bắt nạt trí tuệ nhân tạo còn có khoái cảm.

Lâm Tĩnh Hằng giơ tay cắt ngang cô nàng lảm nhảm: “Bắt được Hope chưa?”

“Vẫn chưa, chắc là chạy từ tuyến đường ngầm, chúng ta đang tăng cường tìm kiếm trong trạm bổ sung tư nhân và tuyến đường ngầm các nơi. Tôi nói chứ, mấy cái trạm chui này nên quản một chút rồi.” Turan đang nói thì trên cổ tay lóe lên, cô nàng làm một động tác tay, “Đệ Cửu… không, ta là Elizabeth Turan quan chỉ huy quân vũ trụ Thiên Hà Số 8, chuyện gì… Ngươi nói cái gì?!”

Lâm Tĩnh Hằng dừng bước.

Trong trạm bổ sung tư nhân bị tấn công, tàu buôn vũ trụ chạy trốn trước hết thấy tình thế không ổn, từ trong tập kích trí mạng lao ra, lồng phòng hộ đập vào sóng hạt năng lượng cao và mảnh vỡ, liều mạng chạy tới điểm nhảy vũ trụ gần nhất, tích tắc đến điểm nhảy vũ trụ liền báo động khẩn cấp.

“Một đội võ trang bất minh đột nhiên tập kích chúng tôi, mau phái người tới, cứu…”

Pháo ion năng lượng cao bám theo bắn trúng phần đuôi tàu buôn, lồng phòng hộ của tàu buôn không cản được cơ giáp tập kích, nguồn năng lượng hạch tâm ở phần đuôi lập tức nổ tung, khi tàu vũ trụ chưa hoàn toàn tiến vào điểm nhảy vũ trụ, nó bị ngọn lửa ngắn ngủi nuốt chửng.

Trường năng lượng ổn định của điểm nhảy vũ trụ nhiễu loạn theo, hình ảnh mơ hồ bốn phương thông thoáng truyền ra, đến thẳng tổng căn cứ Ngân Hà Thành.

Hope quyết đoán cho cơ giáp tự tăng tốc, bay thẳng lên không cần qua quỹ đạo, gần như đồng thời, quỹ đạo của trạm bổ sung bị lật tung, mà chỉ giây lát như vậy, toàn bộ hệ thống phỏng trọng lực mất tác dụng, cơ giáp bay vút ra, mọi vật phẩm không cố định trên mặt đất trạm bổ sung đều bay lên, xác đạn đạo từ nóc trạm cơ giáp nện xuống, trần nhà nứt như giấy, con người, máy móc, cột hành lang không kịp tránh… tất cả đều ngược sáng bay lên, máu thịt lẫn lộn phản chiếu trên mạng tinh thần cơ giáp.

Mà tiểu cơ giáp tự lo thân đã không xuể chỉ có thể trơ mắt nhìn, lồng phòng hộ bên ngoài bị tông cảnh báo ầm ĩ.

Hope tránh thoát một phát đạn đạo cực kỳ nguy hiểm, đấm vách cabin một phát.

Sau khi nhận được cảnh báo khẩn cấp, trú quân ở gần nhất lập tức có phản ứng, bay ra từ trên sao Hồng Hà vừa mới sượt qua trạm bổ sung.

Người phụ trách trú quân đến từ Bạch Ngân Đệ Cửu Vệ ban đầu, dưới tay có chút ít lão binh, nhưng đại bộ phận là tân binh mới tuyển sau khi tân chính phủ thành lập. Những người này phần lớn đến từ sao Hồng Hà, rất nhiều người là sau khi gia nhập quân đội mới có thân phận và tên, huấn luyện chưa đầy nửa năm, đến bây giờ nhiệm vụ chấp hành cơ bản là kéo tàu buôn vũ trụ trục trặc, kinh nghiệm và trình độ chiến đấu còn chưa đủ để ứng phó quân địch súng ống sẵn sàng.

Nhưng sao Hồng Hà sau lưng họ có 1.5 trăm triệu nhân khẩu vừa ổn định, có cuộc sống mới yếu ớt như chồi non đâm lên mặt đất…

Bởi vậy không còn lựa chọn nào khác.

Quân tập kích thế tới hùng hổ bị ngăn cản một chút, phút chốc tản ra, giằng co từ xa với trú quân.

Tùy tùng Hiệp hội chống Utopia bên cạnh Hope trầy trật bò ra từ trong khí thể bảo hộ đã đông cứng: “Tiên tri, người tiếp ứng chúng ta lập tức…”

Hope không để ý, đồng tử đột nhiên co vào, xuyên qua mạng tinh thần, ông ta nhìn thấy trong điểm nhảy vũ trụ phía sau những kẻ tập kích kia, một trọng giáp khổng lồ chậm rãi xuất hiện, lộ ra thân cơ dữ tợn, theo sau là vô số chiến giáp cỡ trung vòng quanh.

Dấu hiệu của Hiệp hội chống Utopia ở trong bóng đêm có thể đốt xuyên mắt người.

Đây thật sự không thể nói là một cuộc “chiến đấu”, hết thảy tựa hồ chỉ là tàn sát đơn phương.

Trú quân yếu ớt đối mặt với Hiệp hội chống Utopia thình lình xuất hiện quân lính tan tác, như tòa thành cát dưới sóng to.

“Tiên tri!”

Hope bất chấp xung quanh ngăn cản, không hề e ngại gia nhập trú quân sao Hồng Hà châu chấu đá xe.

Song chẳng ích gì.

Chưa đầy một phút đồng hồ, đội cơ giáp trú quân cơ hồ không một ai may mắn thoát khỏi, dưới lửa đạn mãnh liệt bị bắn rơi toàn bộ. Tiểu cơ giáp của nhóm Hope cũng giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, lồng phòng hộ nổ tung, kho vũ khí bốc cháy.

Mấy người của Hiệp hội chống Utopia muốn nhét ông ta vào khoang sinh thái chạy trốn, cơ giáp sắp sửa phát nổ.

Người tiếp ứng họ lúc này mới tới, trong nhiễu loạn năng lượng kịch liệt, tín hiệu đứt quãng.

Bộ đội trọng giáp của Hiệp hội chống Utopia không thèm nhìn đám bại tướng bị bắn rơi này, ầm ầm lướt qua, đuổi theo trú quân Hồng Hà tan tác tháo chạy, muốn đuổi tận giết tuyệt tất cả vật thể bay trên không.

Xuyên qua mạng tinh thần đã sắp vỡ nát, Hope nhìn thấy một đạo đạo hạt nhân trong cuộc truy sát rốt cuộc rơi xuống sao Hồng Hà.

Mây hình nấm bung ra, bụi bặm nháy mắt làm mờ ánh đèn trên Hồng Hà, tháp năng lượng không bao giờ tắt đã biến mất.

Ruộng bậc thang Bảo Thạch, nông trường, cuộc sống của hàng trăm triệu người cũng đã biến mất.

Kế sau Bạch Lộ, đầu mối giao thông quan trọng giống như bị nguyền rủa vậy.

Cơ giáp của Hope phát nổ, mạng tinh thần đứt ra, ông ta ngất đi, người bên cạnh tích tắc cháy thành than, khoang sinh thái như bụi bặm bỏ trốn trong khe hở, thoát khỏi một vùng tro bụi mịt mù.