Tàn Thứ Phẩm

Quyển 4 - Chương 101




Khi sao Cayley chưa bị nổ thành quả bóng, một đống chỗ không phù hợp với thiếu nhi bay trên trời, là nguồn GPP chủ yếu của sao thủ đô Thiên Hà Số 8 không chịu cố gắng này. Mà ở những nơi này, từng lưu hành một thức uống tên “Vòi Rồng”, là một loại thuốc kích thích mạnh, uống vào có thể không chợp mắt suốt bảy mươi hai tiếng, nghe nói phản ứng mạnh có thể vừa hát Bài ca tự do vừa chạy Ma-ra-tông qua lại, mỗi năm không biết có bao nhiêu khách tìm hoan chết vì dùng Vòi Rồng pha rượu quá lượng.

Lục Tất Hành vào ngày trưởng thành đã uống trộm một ngụm của Độc Nhãn Ưng, cảm giác kích thích quá mạnh, đến mức hơn mười năm qua đi ký ức hãy còn mới nguyên – giống như lúc này vậy.

Thật ra giờ này đã là thời gian huấn luyện buổi sáng của Lâm Tĩnh Hằng, ngoại trừ mấy ngày bị nhốt trong khoang y tế, huấn luyện buổi sáng của Lâm tướng quân trước nay sét đánh cũng không thay đổi, hôm nay xem như nghỉ. Hắn gối một cánh tay mình, đôi mắt màu xám hơi nhắm, đầu tóc bù xù, đường nét khuôn mặt nghiêng lên xuống rất trơn tru, trên môi lại có sắc đỏ và hơi ướt, nhìn hiền hòa hơn bình thường rất nhiều.

Lục Tất Hành chăm chú nhìn hắn, trái tim bỗng biến thành một cái dùi trống, cậu lúc này như vừa nốc một lít “Vòi Rồng”, cảm thấy mình có thể gào thét nhảy lên biển mây bơi chó hai vòng, lại tiếc rẻ rời khỏi Lâm Tĩnh Hằng, đành phải ôm chặt lực hút của tinh cầu, trong đầu nhảy ra một đống ký tự lộn xộn.

Tiếng tim cậu đập quá lớn, không chỉ chấn mình sắp lên trời xuống đất, ngay cả Lâm Tĩnh Hằng ngủ không say cũng bị quấy rầy. Lâm Tĩnh Hằng hé mắt, giơ ngón trỏ bảo cậu im lặng một chút. Lục Tất Hành thật sự không làm được, đành phải nghiêng người ngăn nắng sớm xuyên vào cửa sổ cho hắn, cúi xuống hôn đầu ngón tay hắn.

Khi cúi đầu, cậu cảm thấy mình như một kỵ sĩ đội vương miện, đột nhiên được ánh sáng thần thánh bao phủ, đi nốt bước cuối cùng trong quá trình trưởng thành dài lâu, về sau gặp phải mọi chuyện đều không sợ hãi gì.

“Lâm,” Lục Tất Hành biết Lâm Tĩnh Hằng không ngủ, vì thế rất đáng ghét sán tới, thì thầm vào tai hắn, “Thân cơ của Trạm Lư thật sự bị nổ hủy rồi sao? Thế em làm một cái mới cho anh được không? Em từng nhìn thấy quy cách của cơ giáp hàng đầu liên minh trong sách, bản vẽ thiết kế của nhà máy công nghiệp quân sự đã tiến vào bản thứ tư, đội công trình đã bắt đầu điều robot, chờ nhà máy công nghiệp quân sự xây xong… Ôi, đừng cười mà!”

Giọng Lâm Tĩnh Hằng hơi khàn khàn: “Cậu đánh bản nháp trước rồi hãy nói.”

“Em là kỹ sư cơ giáp giỏi nhất Thiên Hà Số 8 đấy.”

Lâm Tĩnh Hằng không mở mắt, nhưng không cười nổi nữa – khi hắn còn trẻ ở trường quân đội Ulan, giữa bạn học cãi vã trào phúng lẫn nhau, cách nói quen dùng chính là “Mày là ai đó của Thiên Hà Số 8”, hoặc “Mày là trình độ Thiên Hà Số 8”, người bị chửi như vậy thường sẽ cảm thấy mình bị xúc phạm rất nặng, kế tiếp châm biếm lại sẽ không dùng từ văn minh.

Nói cách khác, “Thiên Hà Số 8” là từ hình dung văn minh hơn chửi thề một milimet.

Hơi thở ấm áp của tiên sinh tự xưng là kỹ sư cơ giáp hàng đầu Thiên Hà Số 8 phả qua vành tai hắn, giống như một gã đàn ông bình thường hễ nói tiếng người là chém gió, miệng bắt đầu lan man khoác lác: “Em còn muốn thêm một bộ phận ‘cơ giáp sơ cấp’ vào nhà máy công nghiệp quân sự, chính là loại ‘xe cơ giáp mô tô’ huấn luyện một ngày là lái được, có điều một người anh em trong đội công trình nói với em, cơ giáp sơ cấp dẫu sao cũng là vũ khí sát thương, thông dụng như thế quá nguy hiểm, em cảm thấy anh ta suy nghĩ rất chu toàn, vậy nên em định giảng dạy ‘cơ giáp sơ cấp’ như một môn phụ… Sao Khải Minh sẽ thành lập một học viện Tinh Hải mới, về sau không chừng có thể giống học viện Ulan của Votaw… Đúng rồi, tương lai sao Khải Minh cũng sẽ giống Votaw – À, đương nhiên nhân khẩu phải đông hơn Votaw, cả một tinh cầu đều là quyền quý đóng gói hoàn mỹ thì chán lắm. Chúng ta cũng sẽ có đường cái và lối đi bộ phân tầng, chúng ta cũng sẽ xóa sổ tai nạn giao thông… Trên sao Khải Minh có rất nhiều đất hoang, em có thể đi xin Tổng trưởng một mảnh, xây dựa theo nhà anh ở Votaw được chứ?”

Lâm Tĩnh Hằng nói: “Không được.”

“Vậy thì xây dựa theo nhà em ở sao Cayley trước kia – nhà em ngày trước to lắm, dọn dẹp cần rất nhiều robot, có thể dùng Trạm Lư làm quản gia điện tử của hệ thống trung tâm.”

Lâm Tĩnh Hằng nói: “Mình Trạm Lư là đã rất ồn.”

“Không sao, anh chê hai chúng em phiền, có thể đuổi cả hai ra ngoài, như vậy em với Trạm Lư có thể làm phiền nhau, không ai quấy rầy anh.” Lục Tất Hành mau chóng đưa ra phương án giải quyết, thấp giọng nói, “Có điều… cũng đừng đuổi em ra ngoài quá thường xuyên nhé.”

Lâm Tĩnh Hằng có cảm giác người bên cạnh sột soạt sán tới, thử giơ tay, giống như huơ huơ cả buổi, mới đặt lên người hắn, lập tức lại bắt đầu không đàng hoàng cọ tới cọ lui.

Lâm Tĩnh Hằng mở mắt nhìn cậu, Lục Tất Hành vội vàng quản tay mình, cái đuôi sau lưng vểnh cao hai mét: “Cho em ôm một lúc nữa đi, em không lộn xộn đâu.”

Lâm Tĩnh Hằng vỗ nhẹ mu bàn tay cậu một phát.

Lục Tất Hành thở ra một hơi không thành tiếng, lòng bàn tay dán lên nhiệt độ cơ thể người kia, cậu có chút ăn tủy biết vị, cũng có chút nhộn nhạo, đồng thời cảm thấy rất có lỗi với Turan – bởi vì lúc chưa hiểu chuyện đã dõng dạc chém gió với cô nàng, không biết bây giờ còn cơ hội chữa lại hay không.

Tuy rằng Lâm Tĩnh Hằng không biểu hiện ra, nhưng Lục Tất Hành cảm thấy mình cũng chẳng làm cho hắn dễ chịu đến đâu, khoa học gia thanh niên giống như ở trên đường đời phát hiện một môn học và khiêu chiến hoàn toàn mới, vừa lật đến “mục lục” đã có chút như đói như khát, cấp bách muốn moi ít tài liệu giảng dạy từ vệ đội trưởng Turan để tự nâng cao.

Nghĩ ngợi lung tung một hồi, Lục Tất Hành giật mình phát giác suy nghĩ của mình lại có khuynh hướng lệch đi, vội vàng đỏ bừng mặt túm về.

“Chờ chúng ta già đi, chiến tranh chắc cũng kết thúc rồi.” Cậu nói, “Em sẽ đi dạy học, viết sách, viết rất nhiều, nói cách chế tạo lại cơ giáp hàng đầu liên minh, còn phải viết một quyển hồi ký, nửa quyển dùng để nói chuyện nghiêm túc, nửa quyển còn lại trọng điểm nói về hôm nay – em làm sao có được nam thần đệ nhất liên minh…”

Lục Tất Hành hận không thể lập kế hoạch sẵn cho mỗi một giây bắt đầu từ giây tiếp theo, cho đến khi hai người đều xuống mộ, chỉ là lên danh sách, mặc sức tưởng tượng hai người về sau có thể làm gì cùng nhau, đã đủ để cậu lải nhải nửa tháng, Lâm Tĩnh Hằng nghe xong mở đầu, cảm thấy nếu lập kế hoạch theo như hiệu trưởng Lục, tuổi thọ tự nhiên còn hơn hai trăm năm của mình khả năng cũng chẳng đủ dùng, phải trông chờ loài người thực hiện một lần đại cải tạo gien nữa, để mỗi người đều có thể sống thêm năm trăm năm mới được.

Nghe cậu miêu tả, giống như cuộc đời này đến cuối cùng, các cơn sóng lớn nhỏ đều sẽ tan thành mây khói, trên thế giới không tồn tại sinh ly tử biệt vậy.

“Cậu bây giờ còn thích đọc loại tiểu thuyết mơ mộng hão huyền này à… Đầu bạc răng long gì đó?”

Trong cứ điểm Thành Thiên Sứ, bên cạnh tượng nữ thần khóc ở quảng trường trung tâm, trên màn hình lập thể đang chiếu một bộ phim tuyên truyền – thời đại chiến loạn, chi phí giải trí của Thành Thiên Sứ ngược lại cao hơn Votaw năm đó, những con người đáng thương bị trục xuất khỏi Vườn Địa Đàng có lẽ cũng chỉ còn lại giải trí mà thôi.

Sản nghiệp văn nghệ phát triển hơn bao giờ hết, một bộ phận đầu tư làm phim thậm chí nhờ vậy mà vượt giai cấp, có được đặc quyền tiến vào cứ điểm Thành Thiên Sứ, buổi hòa nhạc của Evgenia ngay cả vé điện tử cũng khó kiếm, không rẻ hơn một bó Đại Dương Xanh Thẳm.

Trong phòng nghỉ của Nguyên soái Woolf có một chiếc kính viễn vọng, tầm nhìn vô cùng tốt, buổi tối có thể dùng để ngắm sao, ban ngày có thể trông thấy quảng trường. Ông bưng ly trà, xem hết cả bộ phim tuyên truyền tên “Hành lang hạnh phúc”, phim đại khái kể chuyện tình yêu tan tan hợp hợp của một đôi nam nữ, từ ngoài đôi mươi đến khi tóc bạc trắng, hết sức lãng mạn, bối cảnh ở Votaw – đương nhiên, Votaw đã bị hải tặc chiếm, phim dùng phông nền mô phỏng.

“Nghe nói bộ phim sắp sửa công chiếu kia rất được khán giả chờ mong, vé đặt trước buổi công chiếu lần đầu đã hết.” Viên thư ký theo sát Nguyên soái khom lưng, cung kính thêm trà nóng cho ông ta, thư ký tên “Vương Alan”, ngoài hai trăm tuổi, da màu ô liu, vóc dáng cao gầy.

Ông Nguyên soái già gàn dở không thích dùng trí tuệ nhân tạo, tất cả công việc bên cạnh đều phải dùng người thật làm, Vương Alan đã theo ông hơn một trăm năm mươi năm, chăm lo cuộc sống hàng ngày, khi có người ngoài, viên thư ký quyền cao chức trọng này hầu như không nói, cảm giác tồn tại rất thấp, đại đa số thời điểm còn giống robot hơn trí tuệ nhân tạo, chỉ những lúc riêng tư không có người ngoài, mới tán gẫu vài câu với Nguyên soái Woolf: “Mỗi người đều lo âu ngày mai, nên đều đang hi vọng xa vời có cái gì có thể vĩnh hằng, tình yêu… hoặc bất cứ thứ gì khác; mọi người đều muốn trở về Votaw, Đại Dương Xanh Thẳm có thể chiếm được thị trường không phải vì quảng cáo ngôn ngữ loài hoa là ‘nơi không thể trở về’ sao? Bộ phim này dính hết hai loại, chưa biết chừng có thể thành đề tài của mọi buổi tiệc trà trong Thành Thiên Sứ tuần sau.”

“Nhìn rất thấu đấy, nghe nói căn cứ trồng Đại Dương Xanh Thẳm có cổ phần của ngươi, kiếm được không ít đâu nhỉ?” Nguyên soái Woolf như cười như không liếc nhìn Vương Alan, không đợi ông ta trả lời, lại nói khẽ, “Muốn về Votaw, nhưng Votaw từ lâu không còn là Votaw ngươi muốn, người xung quanh ngươi cũng đã sớm thay đổi từng đợt, mà ngươi sống đến tuổi đầu bạc, sẽ phát hiện ngay cả chính ngươi cũng thay đổi rồi, những thứ trước kia ngươi tin chắc không nghi ngờ đều không còn, lý tưởng và tín ngưỡng đã sụp đổ ít nhất một trăm lần, cơ quan trên người cơ hồ đều bị khoang y tế thay hết lượt, thỉnh thoảng muốn nhớ lại chuyện ngày xưa, không nhớ ra, còn phải nhờ cậy thiết bị lưu trữ ký ức nhân tạo, Alan, ngươi nói có buồn cười không?”

Vương Alan như hoa dán tường đứng bên cạnh lắng nghe, không hề lắm miệng trả lời, cũng không thừa cơ tỏ lòng trung “Tôi mãi đi theo ngài” gì đó, làm cho người ta rất thoải mái.

“Đôi lúc ngươi… cảm thấy mình là một cương thi chiếm thân phận người khác. Năm đó họ bắt dừng kế hoạch cải tạo gien nhân loại là đúng đắn lắm, tại sao con người phải sống lâu như thế? Chúng ta trời sinh không có linh hồn trường thọ như vậy, tuổi thọ thân xác kéo dài mãi có ý nghĩa gì không? Biến mình thành hũ tro cốt, sự thay đổi của cả xã hội chậm chạp như hóa thạch, khắp nơi nồng nặc mùi hôi thối.”

Nguyên soái Woolf đang nói, liền bưng ly trà thừ người ra.

Nguyên soái cả đời không kết hôn, nghe nói lúc còn rất trẻ từng có một scandal như trò đùa, nhưng một vị đương sự khác đã chết từ trước khi liên minh thành lập, người chết làm đầu, sau đó cũng không ai nhắc lại nữa. Ông từ một thiếu niên anh tuấn đến tóc bạc trắng, lịch sử lâu đời như viện bảo tàng liên minh, lúc không làm việc chỉ ru rú trong nhà, cũng không có thú giải trí gì, sở thích duy nhất có lẽ là bưng một ly trà ngẩn người, hồi ức cuộc đời vĩnh viễn không hồi ức xong.

Có người nói, nếu không phải mấy năm nay các tướng quân triển vọng nhất lần lượt gặp bất trắc, đến mức quân ủy còn toàn hạng ăn hại không cất nhắc được, ông Nguyên soái già đã nên từ nhiệm về hưu lâu rồi.

Bỗng nhiên, trong phòng nghỉ vang khẽ một tiếng, ngay sau đó, một mặt tường chậm rãi mở ra, trên tường lại lộ ra một căn phòng bí mật.

Ông cụ thích yên tĩnh, trong phòng nghỉ riêng không tiếp khách lạ, ngoại trừ thư ký chăm lo sinh hoạt hàng ngày, bất kể là ai đến đều cần hẹn trước, ai mà biết được lại có huyền cơ.

Vương Alan như sớm có chuẩn bị, đầu cũng chẳng ngẩng lên mà lấy một bộ ấm chén trà khác trong tủ khử trùng, nhanh nhẹn pha trà rót nước, đặt trước mặt mấy vị khách, số ly và số người không lệch chút nào.

Mấy vị khách đều mặc áo bào mang đậm cảm giác nghi thức, đeo mặt nạ chất liệu đặc biệt, trước ngực lại táo tợn lộ ra hình “Nữ Oa” đầu người thân rắn và dấu hiệu Hiệp hội chống Utopia. Hải tặc vũ trụ khiến liên minh nhắc đến mà biến sắc vậy mà đi lại tự do ở nơi trung tâm nhất cứ điểm Thành Thiên Sứ!

“Đến rồi?” Lão Nguyên soái nhìn mấy người họ một cái, “Thành Thiên Sứ quan tâm đám lão già chúng tôi, nhiệt độ không khí tăng tới 26℃, các vị quấn kín bưng như thế không nóng à?”

“Chúng tôi rất sợ hãi,” Một người đeo mặt nạ trả lời, “Tại liên minh, bụi bặm bay trong không khí cũng có thể có camera, lộ ra một sợi tóc cũng khiến chúng tôi bất an.”

Một người đeo mặt nạ khác tiếp lời: “Chỉ mong trăm năm sau, thế giới chúng ta xây dựng không có khủng bố điện tử.”

Họ quen dùng “tiếng tiên tri” của Hiệp hội chống Utopia, chào hỏi đều là từng bộ lời kịch, âm cuối ngân rất dài, có nhịp điệu kỳ lạ, nói chuyện nghe như hát vậy.

Woolf khoát tay: “Được rồi, đừng suy nghĩ trăm năm sau nữa, đám ô hợp Đoàn Quang Vinh các vị cũng không xử lý được, bây giờ trong tổ chức cũng lộn xộn, tiếng oán than vang khắp nơi, hãy quản tốt mình trước đi.”

Vương Alan theo lời đi tới, giơ cổ tay lên, một luồng sáng của hình chiếu lập thể bắn ra, một người trung niên quần áo mộc mạc xuất hiện giữa mọi người, ánh mắt như ẩn chứa sầu lo.

Mấy người đeo mặt nạ của Hiệp hội chống Utopia lập tức kinh hãi, nhất thời chẳng ai còn màng giả thần giả thánh, đua nhau nói: “Là Alexander Harris!”

“Chuyện này là thế nào, chẳng lẽ ông ta còn sống?”

“Còn sống,” Viên thư ký trầm lặng kiệm lời trả lời, “Tiên tri Harris dùng tên giả ‘Hope’, lúc trước vẫn trốn dưới trướng thân vương Cayley ở Thiên Hà Số 8, gần đây chúng tôi nhận được tin tức đáng tin cậy, người này đã lộ diện một lần nữa, đang bí mật tìm kiếm sự ủng hộ trong tổ chức. Các vị, bởi vì các vị quyết sách sai lầm, kết minh với Quân Đoàn Quang Vinh, đám vong ân phụ nghĩa đó sau khi chiếm Votaw đã trở mặt, giam chân các vị ở tám đại thiên hà, bây giờ lại bị đám quân phiệt địa phương quấn lấy không thoát thân nổi, trong tổ chức tiếng oán than dậy đất, âm thanh phản đối ngày càng cao, Harris trước nay rất giỏi mê hoặc lòng người, bây giờ ông ta trở về tổ chức sẽ có hậu quả gì, các vị biết đấy.”

Nguyên soái Woolf chậm rãi ngồi xuống: “Chúng ta là đồng minh, các vị, bên ngoài đã lắm mưa gió rồi, nội bộ không chịu nổi phong ba nữa đâu.”

Mấy người đeo mặt nạ của Hiệp hội chống Utopia trầm mặc giây lát, một người trong số đó tiến lên nói: “Nguyên soái, ngài đã có nguồn tin, có thể cho chúng tôi một chút manh mối không?”

Vương Alan mỉm cười: “Tọa độ cuối cùng của tiên tri Harris ở gần sao Bạch Lộ Thiên Hà Số 8, ông ta sẽ đi vòng một tuyến đường dân dụng vượt qua hải quan vũ trụ, theo nguồn tin đáng tin cậy, bên trong tổ chức có người sẽ đón ông ta ở Thiên Hà Số 7. Cá nhân tôi đề nghị đừng để ông ta công khai lộ diện, tốt nhất hãy giải quyết luôn ở Thiên Hà Số 8, các vị nói sao?”

Một người đeo mặt nạ buột miệng hỏi: “Nguyên soái, tin tức chính xác không? Xin hỏi nguồn tin của ngài rốt cuộc đến từ đâu?”

Woolf ngẩng đầu lên, đôi mắt tuổi già chợt bắn ra ánh sáng như chim ưng, giống như nháy mắt có thể xuyên mặt nạ của hắn. Kẻ đeo mặt nạ vừa nói chợt nhận ra mình lỡ lời, bất an nhúc nhích một chút, hai đồng bạn phía sau kéo hắn, hắn lập tức cúi đầu: “Xin lỗi, tôi không phải…”

“Nếu mấy vị tiên sinh không tin chúng tôi cũng không sao, có thể chờ Harris trở về lại cao giọng khẩu chiến, xem ai có thể thắng ai,” Vương Alan tươi cười nói, “Cá nhân tôi rất chờ mong – thời gian không còn sớm, Nguyên soái kế tiếp còn có một cuộc hẹn kiểm tra sức khỏe, các vị đi đường cẩn thận.”

Mấy người đeo mặt nạ đương nhiên không dám lỗ mãng trên địa bàn của người khác, nhanh chóng thức thời rời khỏi, cửa phòng bí mật đóng lại một lần nữa, Vương Alan bỏ ly trà bọn họ dùng vào máy nghiền cường lực, nhìn Nguyên soái một cái, hơi ngập ngừng muốn nói.

Woolf hỏi: “Có chuyện gì?”

Vương Alan hơi chần chừ: “Ngài phái người đi đón Harris, cho ông ta chi viện võ trang, lại tiết lộ hành tung của ông ta cho đám bệnh chó dại ‘phái nóng nảy’, ngài rốt cuộc là muốn giúp ông ta, hay muốn lấy mạng ông ta?”

“Harris là người thông minh, giỏi hơn nhiều đám chó hoang chỉ biết hô hào khẩu hiệu này, hơn nữa ông ta năm xưa rất thân với cả hai nhiệm phản nghịch Bạch Tháp, năm đó Laura Gurdon tự nổ, kỹ thuật ‘Trái Cấm’ và chip lần lượt thất lạc, nhiều năm như vậy, đám ngu xuẩn này cũng chẳng làm ra thành quả gì, nhưng ta hoài nghi Harris biết điều gì đó, chỉ bởi vì phản đối kế hoạch Nữ Oa nên mãi không chịu nói.” Woolf nói, “Người này vốn có thể trở thành một nhân vật nguy hiểm, có điều cao tuổi rồi mà còn luôn có một số vọng tưởng hòa bình không thực tế, với chúng ta cũng không phải một lòng.”

Vương Alan nói: “Phải, phái lý trí luôn hơi khó nhằn.”

“Nhưng cũng chỉ phái lý trí mới có thể khuấy lên gió lốc lớn nhất, trở thành mắt bão.” Woolf nói, “Ông ta quá lưu luyến ảo tưởng kiểu điền viên mục ca, phải cho ông ta vài bài học đánh tỉnh ông ta, để ông ta biết dưới súng đạn thì tín ngưỡng chẳng là chó má gì, quyền lực thay đổi nhất định phải đổ máu, mà ông ta chỉ có thể dựa vào chúng ta – lại nói, Thiên Hà Số 8 nơi quỷ tha ma bắt ấy rốt cuộc có sức hút gì, khiến ông ta nán lại lâu như thế?”

Vương Alan ngẩng đầu nhìn ông ta.

Mặt Woolf khuất trong bóng tối, như một pho tượng đã chết lâu ngày.

“Bất kể là cái gì, cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ đi,” Woolf khoát tay, “Tránh để ông ta luôn muốn trốn về làm ruộng – cái tay thần rởm ấy cần một chút thù hận thúc giục.”

Vương Alan vâng một tiếng, sau đó lại hỏi: “Nguyên soái, về Thiên Hà Số 8 và Tĩnh Hằng, ngài tin Harris không?”

Lần này, Woolf trầm mặc rất lâu.

Viên thư ký ý thức được mình đã hỏi một câu không dễ trả lời, cúi đầu chuẩn bị im lặng rời khỏi.

“Ta hi vọng tin tưởng.” Woolf nói, “Ta hi vọng hắn đã chết rồi.”