“Lục tổng,” White đặt một xấp giấy viết bỏ trước mặt cậu, “Tính không ra.”
Lục Tất Hành nhìn hơi mệt mỏi, mắt thâm quầng, thỉnh thoảng ấn qua ấn lại từ ấn đường đến huyệt thái dương.
Trong phòng làm việc vắng tanh, đám robot không biết khổ đau đó như tượng binh mã im lặng trưng bày, u ám xám xịt.
Lục Tất Hành chống trán, lật xem bài tập của White. Nắng sớm của tháp năng lượng chiếu nghiêng vào phòng làm việc, hắt một cái bóng cợt nhả trên mặt cậu, cậu trầm mặc một lúc lâu, lâu đến mức White có ảo giác, phảng phất giây tiếp theo cậu sẽ đẩy xấp giấy tính toán kia, bảo với chúng là kết thúc rồi, về sau không bao giờ cần làm việc vô ích này nữa.
Dự đoán như vậy khiến gã thiếu niên White hơi bất an, dẫu rằng gã không hề biết nguyên nhân mình bất an.
Nhưng gã thấp tha thấp thỏm chờ đợi một lúc lâu, Lục Tất Hành chỉ bình tĩnh hỏi: “Sách tham khảo xem hết rồi chứ, không hiểu chỗ nào?”
Bốn học sinh e dè liếc nhìn nhau, Gà Chọi giọng ồm ồm nói: “Chỗ nào cũng không hiểu.”
“Chỗ nào cũng không hiểu là không thể,” Lục Tất Hành thần sắc thản nhiên xếp giấy nháp lộn xộn thành một xấp, “Trừ khi sách đọc không vào.”
Cậu bình thường nói chuyện, luôn là trong ôn hòa lộ ra nhiệt tình, làm cho người đứng trước mặt cậu có cảm giác mình được toàn tâm toàn ý coi trọng, song lúc này, tuy rằng đối với các học sinh vẫn có thể nói là ôn hòa kiên nhẫn, lại ít nhiều có vẻ mệt mỏi do kiềm chế.
Đã nói hết lời, làm hết mọi chuyện, mà vẫn không cách nào lay chuyển, có khả năng thật sự là tảng đá khoác da người, bắt đầu từ ngày sinh ra đã chết rồi, bởi vậy cũng chẳng hề để ý thân xác mục rữa một lần nữa.
Cửa phòng làm việc vẫn mở rộng, cũng vẫn trống không.
Lục Tất Hành đảo ánh mắt qua, vô cùng thất vọng, cảm thấy sự kiên trì của mình hơi buồn cười, cũng hơi đê tiện – vì trên không căn cứ treo một cái đồng hồ đếm ngược tử vong vô hình, cậu biết rõ trong lòng, lại không định nói với bất cứ ai.
Dính dáng đến Bạch Ngân Thập Vệ, nhất định là động tác quân sự trọng đại, cho dù Lâm không định dùng căn cứ làm mồi nhử, đám lưu manh đủ mọi hạng người của căn cứ cũng tuyệt đối không thể tín nhiệm, mà mâu thuẫn là, cậu hiểu rõ điểm này, song vẫn vọng tưởng mình có thể dùng đá lửa đơn giản đốt một chút mồi lửa trên người họ.
Logic này thật sự mâu thuẫn.
“Mấy bài toán mẫu dùng đến đều không hiểu.” Bạc Hà bạo gan nói, “Ngay cả… ngay cả tính theo cũng không biết thay số như thế nào.”
Lục Tất Hành định thần lại, dừng một chút: “Ồ, tức là ‘đã đạt trình độ giáo dục tiểu học tương ứng’, thật sự là lừa gạt đúng không? Bằng sơ đẳng mấy em mua hết bao nhiêu tiền vậy?”
White cạy tay, dè dặt trả lời: “Bằng của em không phải mua, em chỉ là… chỉ là không dùng đến nên quên rất nhiều rồi.”
Bạc Hà cắt ngang gã: “Tám mươi đồng bao thật, Cục giáo dục có thể tra được số thứ tự, thêm hai trăm có thể mua nguyên bộ đơn xin.”
“Đắt rồi,” Lục Tất Hành mở thiết bị đầu cuối cá nhân, rút ra quyển sách tham khảo kia, “Ông viện trưởng học viện thông tin lúc trước nói một trăm ba mươi tám đồng là có thể làm nguyên bộ, em bị lừa rồi.”
“Lục tổng, giáo dục tiểu học thiên hà khác của liên minh bao gồm tất cả các bài toán mẫu kinh điển,” Hoàng Tĩnh Xu chỉ huyệt thái dương mình, “Chờ đại não con họ phát triển đến giai đoạn nhất định… Đương nhiên, là đại não bình thường, Vườn Địa Đàng sẽ đem những kết luận đã biết này truyền vào từ đây, họ giống như sinh ra đã biết rồi.”
Lục Tất Hành ngẩng đầu, bắn ánh mắt lạnh lẽo đến cô nhóc: “Em muốn nói gì?”
“Dã nhân ăn tươi nuốt sống viễn cổ là người, người Địa Cầu cổ cả đời không ra khỏi tầng khí quyển là người, chúng ta cũng là người, nhưng người và người không giống nhau – chúng ta với người liên minh cũng không giống nhau, thứ họ sinh ra đã biết, là thành tựu cả đời chúng ta cũng không đạt được,” Hoàng Tĩnh Xu nói, “Lục tổng, thầy dùng trình độ giáo dục tiểu học của liên minh yêu cầu bọn em, không cảm thấy rất không công bằng sao?”
“Không cảm thấy,” Lục Tất Hành nhếch môi ngoài cười trong không cười, gập ngón tay búng sách điện tử nổi trên thiết bị đầu cuối cá nhân ra, “Em coi hiểu một bài toán mẫu sơ đẳng là thành tựu sao? Quan điểm này rất thú vị. Nhưng theo ý thầy, bài toán mẫu đã có chỉ là công cụ, không có gì khác biệt với búa rìu dây thừng, người đầu tiên phát minh ra búa có thể tôn là ‘thành tựu thiên tài’, thế chẳng lẽ lũ tinh tinh sau đó giơ búa đập hạch đào, đập sọ não cũng phải quan danh ‘thành tựu thiên tài’?”
Lời này của cậu không cẩn thận thoát khỏi phạm trù hài hước, có thể nói là gay gắt, Hoàng Tĩnh Xu nhạy bén nghe ra cơn giận của cậu: “Lục tổng, thầy… thầy làm sao vậy?”
“Không sao hết.” Lục Tất Hành hạ tầm nhìn xuống, thoáng dịu đi ngữ khí, “Sách toán học tự mình xem đi, quyền thư viện trên thiết bị đầu cuối cá nhân đã mở cho các em, mấy bài mẫu kinh điển dùng đến đều có giải thích rất cụ thể. Có điểm nào thật sự không hiểu có thể đến hỏi thầy, nhưng thầy sẽ không dạy đọc hướng dẫn sử dụng búa an toàn. Các em còn vấn đề gì không?”
White ấp a ấp úng nói: “Lục tổng, thế bọn em… Bài tập này còn cần làm không?”
Lục Tất Hành nói rất ngắn gọn: “Làm.”
“Nhưng mà…”
“Nếu em tin một việc là hữu dụng, em hãy đi thử thuyết phục người khác, không thuyết phục được thì em cứ tự mình làm việc nên làm.” Lục Tất Hành nói, “Trong tình huống chiến tranh, vấn đề nguồn năng lượng là trọng của trọng, nói thế nào cũng phải giải quyết, không trốn được.”
Nếu không, cho dù Bạch Ngân Cửu đổ bộ, họ lặn lội ngàn dặm từ vực ngoại chạy tới, không có điểm dừng chân và hệ thống nguồn năng lượng ổn định, cũng là một phiền toái.
Thất vọng thì thất vọng, việc nên làm vẫn phải làm.
Bốn học sinh hết sức thông minh trao đổi ánh mắt một chút, đều rất thức thời im lặng lui ra một bên, không quấy rầy nữa.
Hai chữ “toán học” khiến người ta cảm thấy cao không thể với, nhưng “hướng dẫn sử dụng búa an toàn” có vẻ bình dị gần gũi hơn, có lẽ do tâm thái thay đổi, tới gần giữa trưa, bốn học sinh rốt cuộc kiên nhẫn đọc “hướng dẫn sử dụng”, giống như trẻ nhỏ lần đầu tiên bắt đầu trầy trật xếp gỗ, vừa phân công rõ ràng mà tự học, vừa xúm lại nhỏ giọng thảo luận, đôi khi còn chửi nhau vài câu, om sòm hợp ra một mạch lạc đại khái.
Lục Tất Hành mặc kệ chúng, rất nhanh, nhóm robot đầu tiên đã hiệu chỉnh xong chương trình sửa chữa, có thể cho đi làm việc, chỉ là số lượng robot không đủ, tốc độ tất nhiên chậm, Lục Tất Hành cảm thấy, tốt nhất là đơn giản hóa một lần nữa phương án quy hoạch hệ thống nguồn năng lượng của căn cứ.
Đương khi cậu đưa đội robot thứ nhất đến hiện trường, quay người về phòng làm việc, đột nhiên có người gọi cậu lại: “Lục… này, chuyên gia.”
Lục Tất Hành ngoảnh đầu nhìn lại, giật nảy mình.
Chỉ thấy Chu Lục mặt trẻ con, Phóng Giả đeo tro cốt thỏ trên cổ, ông lão sứt răng và ông lão què chân lúc trước đấu nhau không chết không thôi, bà lão mê phim bảo Lục Tất Hành sửa màn hình đa phương tiện, chị Béo luôn cảm thấy diện tích nồi bát không đủ lớn… Một nhóm người đều đến đây, chẳng những tự mình đến, còn dẫn theo một đám.
Chu Lục khóe miệng bầm tím, quần áo xốc xếch, khuy bay một nửa, lộ ra mấy cái lỗ bị xé biến dạng, cổ không biết bị ai cào một phát, để lại ba vết máu, trên mặt lại là nụ cười phấn khởi, hệt như đứa ranh con mới đập vỡ kính nhà người ta “đắc ý khải hoàn”.
Đằng sau hắn, khoảng mười mấy thanh niên bị một sợi dây thừng trói thành một xâu châu chấu, hình tượng thảm thiết hơn, có một gã thậm chí thắt lưng cũng không cánh mà bay, mặt mũi bầm dập kéo quần lết từng bước.
Chị Béo vác trên vai khẩu súng laser cỡ lớn – đại khái là loại bóp cò có thể bay một cánh cửa sắt dày, thiết diện vô tư đi theo giám sát, thấy xâu châu chấu bị trói ai chân cẳng hơi chậm liền đi tới dùng họng súng thọc một phát.
Gã xách quần bị chị ta đánh trúng gân tê khuỷu tay, bất ngờ không kịp chuẩn bị buông tay, hiện trường đã xảy ra sự cố –
Chỉ thấy quần gã nhẹ tênh rơi xuống đất, lộ ra đôi chi dưới rậm lông… và một cái quần đùi tứ giác hình khủng long.
Lục Tất Hành cùng khủng long nhìn nhau giây lát, chưa hiểu gì cả: “Xin hỏi quý căn cứ đây là… phong tục gì?”
“Mấy người này đều thuộc Đội Tự Vệ, cùng đội với tôi,” Chu Lục vừa nói, máu mũi vừa nhỏ xuống, hắn chẳng hề để ý giơ tay chùi, chùi chưa sạch còn thè lưỡi liếm vài cái, ậm ừ nói, “Sáng nay tôi bảo họ đi theo tôi, mà họ không chịu, tôi chỉ đành lần lượt quyết đấu với họ.”
Lục Tất Hành cảm thấy hình như mình đã nghe thấy một từ vô cùng phục cổ: “Xin lỗi, lần lượt cái gì?”
“Quyết đấu, đám chị Béo và Phóng Giả đều là nhân chứng,” Chu Lục nói, “Ai thua thì phải nghe đối phương, nhận đối phương làm lão đại.”
Lục Tất Hành gật đầu, đếm số đầu người cột trên dây thừng, khá cảm phục: “Nói như vậy em một buổi sáng đánh mười tám trận, không thua trận nào, thật là anh hùng.”
Chu Lục cười ngạo nghễ, vừa định xua tay nói “không đáng nhắc tới”, không đợi hắn tạo dáng xong, máu mũi lại lần nữa ồ ồ chảy thẳng xuống, hắn vội vàng đứng thẳng ngửa đầu lên, dùng cả hai tay bịt cái mũi vỡ đê.
Lục Tất Hành đảo ánh mắt qua một xâu “tráng đinh” bị dây thừng trói tới, nghĩ bụng: “Dắt không đi, đánh thì lui, tại sao mình không nhân trạng thái vô địch hôm qua lần lượt đánh họ một trận? Văn minh như vậy làm gì?”
Lúc này, Phóng Giả thật thà bên cạnh mở miệng thay Chu Lục, hắn nói: “Chúng tôi đến tìm anh.”
Lục Tất Hành ngớ ra.
“Hôm qua anh bảo, ai không muốn chết như vậy, hôm nay đến trạm đậu cơ giáp tìm anh.” Phóng Giả nói, “Chúng tôi đến đây rồi, đồng phục Đội Tự Vệ ngày mai lại bắt đầu mặc được không?”
Bà lão mọt phim lẩm bẩm: “Bà lớn tuổi rồi, không làm việc đâu, bà chỉ đến xem thôi.”
Chị Béo nói: “Chị còn phải bán hàng, chỉ có thể đến một lần trước buổi trưa và sau bữa trưa.”
Lão móm cười bỉ ổi: “Chúng ta sửa dàn âm thanh trước không được à?”
Đá lửa đánh vô số lần rốt cuộc tóe đốm lửa nhỏ bé trong bóng tối, đây là nhóm đầu tiên của căn cứ đứng ra, tổng cộng ba mươi bốn người, dù rằng non một nửa là trung lão niên, mà thanh niên thì cơ bản đều là bị Chu Lục dùng vũ lực bức ép, giống như sinh ra để thuyết minh cho câu “dưa đèo táo nứt”.
Nhưng bọn họ vẫn là một đốm lửa trên cánh đồng hoang vu vô biên này.
Người dân của căn cứ giống như sống trong hộp cá trích, trạm cơ giáp không một bóng người lại chiếm hết một nửa diện tích, đối với hơn ba mươi người mà nói, có vẻ tương đối trống trải, liên lạc với nhau đều phải dựa vào mạng nội bộ. Ban ngày đi theo robot làm việc, đám robot hiệu suất cao, thiết diện vô tư, dắt một đoàn ăn hại tay cùi quay vòng vòng như dắt chó, thỉnh thoảng nghe thấy đứa nào trong bốn học sinh lao như điên qua, đuổi theo Lục Tất Hành la lên: “Thầy ơi, bước này tính thế này phải không…”
Chạng vạng, tháp năng lượng bắt đầu hạ xuống, màu không trung tối dần, các học sinh cuối cùng đã hoàn thành bài tập đầu tiên của mình, nằm ngang dọc trong bãi đất trống trên sân ga cơ giáp, đột nhiên, đèn khẩn cấp bên cạnh bật lên, Lục Tất Hành như thầy giám thị kiểm tra phòng vô tình đi tới, đạp cẳng chân hai cậu trai một phát: “Dậy, bài hôm nay còn chưa học.”
White tứ chi chạm đất, như một con chó chết nhìn cậu: “Thế suốt ngày hôm nay bọn em đang làm gì?”
Lục Tất Hành trả lời như lẽ đương nhiên: “Làm bù bài tập. Nộp bài tập muộn làm lỡ tiết học, đương nhiên phải học bù sau giờ tan học, trường các em trước kia không như thế à?”
Trường của chúng trước kia nếu dám như vậy, giáo viên đã bị trùm bao tải đánh tơi bời rồi. Bốn học sinh đều trưng khuôn mặt như cha mẹ chết, đau đớn đi theo thầy lên sân ga cơ giáp.
Ngày đầu tiên đến ba mươi bốn người, mỗi người vành mắt thâm quầng, ngày hôm sau trực tiếp mệt chạy mất hai, còn lại ba mươi hai.
Các robot cần mẫn làm việc thâu đêm, tháo hết thiết bị thu bức xạ dự phòng trên mỗi một cơ giáp, theo bản thiết kế tách ra hàn “rè rè” nửa đêm. Sáng sớm, bốn học sinh bị cơ giáp tra tấn nửa đêm, cùng với Chu Lục và đám thanh niên bị hắn đánh phục, nhộn nhịp dùng sức người khiêng tấm thu bức xạ lên, hai người một tổ, một robot dẫn dắt, quỷ khóc sói gào bắt đầu ghép tiếp theo bản thiết kế.
Bà lão mê phim là một người lão niên có máu văn nghệ, chẳng rõ kiếm đâu ra một cái loa to thừa sức đưa vào viện bảo tàng, dùng khẩu âm không biết của vùng nào, ở dưới chân họ đọc văn học cổ điển tạo thành từng trận gió tà: “Trước mặt yêu ma quỷ quái, họ cũng không sợ hãi gì, mà tìm kiếm chúng, tấn công chúng, chiến thắng chúng!” (Câu này trích trong Don Quixote)
Ngày thứ ba, tấm thu bức xạ khổng lồ như mái nhà đã ra hình dạng, từ xa đối nhau với tháp năng lượng im lặng trôi nổi trên không trung mấy trăm năm, ba mươi hai mồi lửa còn hai mươi tám, bà lão mọt phim nói quá nhiều bị mất tiếng, đành phải còng lưng nghiêm túc ngồi một bên cạy chân.
Song bên ngoài trạm cơ giáp tĩnh lặng lại bắt đầu có người thò đầu vây xem.
Ngày thứ bảy, Chu Lục, Phóng Giả, và mấy thanh niên của Đội Tự Vệ, do dự theo sau các học sinh, nghe kỹ sư cơ giáp khả năng là tay nghề giỏi nhất Thiên Hà Số 8 giảng về điều khiển cơ giáp và cấu kiện bên trong.
Ngày thứ chín, tấm thu bức xạ lắp xong, nối vào hệ thống nguồn năng lượng của căn cứ, cả trạm cơ giáp phát ra từng đợt “rào rào” như thủy triều, dư âm quanh quẩn không đi, Lục Tất Hành tạm dừng tiết học của các học sinh ngày hôm ấy, lấy ra bản vẽ thiết kế hệ thống nhiệt điện cần nối vào thiết bị tản nhiệt của cơ giáp, một lần nữa cài chương trình thi công cho đám robot.
Mấy học sinh nhao nhao giơ cổ tay lên, dùng thiết bị đầu cuối cá nhân ghi lại cả quá trình, chạy tới chạy lui theo thầy. Trên bức tường thấp lè tè ngoài phòng làm việc, một loạt cái đầu như chồn đất thò ra, châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Sáng sớm ngày thứ mười, mấy người hôm trước bỏ chạy lại quay về, đều dày mặt làm bộ không có việc gì, giống như mình chỉ ra ngoài đi vệ sinh thôi vậy. Làm xong việc đến thời gian nghỉ ngơi giữa buổi, Chu Lục và Phóng Giả dẫn một đám đàn em bao vây mấy người “đào ngũ” đánh một trận, đánh cho gào khóc thảm thiết, bà lão mọt phim quay hết lưu lại.
Buổi chiều, mấy tiểu tiện nhân bị đánh xong lì ra đó không đi, vẫn mặt dày mày dạn theo đuôi robot, mà bên ngoài trạm cơ giáp lại tới mấy chục người nữa, im lặng gia nhập hàng ngũ làm việc. Nhân lực đột nhiên tăng gấp đôi, các công cụ không thông minh bám bụi bên dưới trạm cơ giáp như cần cẩu, tay máy vân vân đều bị lôi ra bảo dưỡng tra dầu, tốc độ kiến thiết hệ thống nhiệt điện đột nhiên tăng gấp bội.
Rạng sáng ngày thứ mười hai, trong căn cứ trời còn chưa sáng, mọi người đều nửa ngủ nửa tỉnh nghe thấy một tiếng nổ vang ngân dài, như kèn tây từ ngoài bầu trời truyền đến, dòng khí không tiếng động lấy tháp tản nhiệt bên ngoài trạm cơ giáp làm trung tâm, tản ra bốn phía như thủy triều, len qua ban công và nhà ở như chuồng gà, mỗi một cánh cửa sổ cũ nát đều run rẩy lên tiếng.
Độc Nhãn Ưng ngậm điếu thuốc đi ra ban công, nheo mắt nhìn hướng trạm cơ giáp, trông thấy một vật đồ sộ bị lực từ chậm rãi nâng lên giữa trời, bên trong sặc sỡ sắc màu, như một ngôi sao nhân tạo. Tiếng nổ đột nhiên tăng lên, vô số cửa sổ mở ra, vô số ánh mắt ném sang bên này, sau đó, căn cứ mỗi ngày chỉ có thể thỏa mãn lượng điện dân dụng sáu giờ đột nhiên đèn đóm sáng trưng, đèn đường không biết đã bao lâu không bật nối tiếp nhau lóe lên, khu dân cư mật độ dày đặc cơ hồ náo nhiệt ra cảnh phồn hoa giả dối, màn hình lập thể bật lên, hình ảnh chờ hoa sen mờ ảo chờn vờn nhè nhẹ trong gió đêm.
Đêm trở nên ồn ào, Độc Nhãn Ưng chậm rãi phun ra một làn khói thuốc, thì thào: “Con mẹ nó.”
Lục Tất Hành uống hết một bình cà phê mà vẫn buồn ngủ, cố xốc lại tinh thần tiếp tục kiểm tra hệ thống nguồn năng lượng mới hoàn thành, nhân lúc không ai nhìn mình, cậu trốn vào góc tường vươn vai thật dài, không chờ cậu há miệng ngáp, đã liếc thấy một camera cách đó không xa xoay một vòng.
Cậu giật mình nhớ tới chuyện Trạm Lư nói phải “giám sát mình”, cố nén cái ngáp lại, lúc bỏ tay xuống thuận tay cào tóc, bằng tốc độ nhanh nhất tìm đúng góc độ, quay về ống kính camera cười nhe răng, vẫy vẫy tay.
Hình ảnh nhanh chóng xuyên qua tầng khí quyển, bay đến vũ trụ, đáp xuống màn hình trước mặt Lâm Tĩnh Hằng.
Còn không chờ Lâm tướng quân xua tay đưa ra cảm tưởng đối với hình ảnh như họp fan này, Lục Tất Hành đã đi vài bước, dẫn ống kính camera đến một hướng khác, vừa vặn có thể quay được căn cứ rực rỡ ánh đèn sau lưng cậu.
Lục Tất Hành chụm mười ngón làm trái tim, nghiễm nhiên coi màn hình camera thành thiết bị tự sướng, nói câu gì đó với hắn.
Một góc màn hình nhanh chóng thông minh phân tích khẩu hình, tự động đánh ra phụ đề.
Lục Tất Hành nói: “Em sai rồi, em xin kiểm điểm, anh đừng tức giận nữa, được không?”
Khóe miệng căng lên của Lâm Tĩnh Hằng chưa hoàn toàn thả lỏng, chuyện khoa học gia Lục quay vào góc tường tạo dáng đã bị người của căn cứ phát hiện, các đội viên tự vệ không biết bao nhiêu năm chưa được thấy nhiều ánh đèn như vậy phấn khởi quá mức, nhao nhao chạy như điên tới, như tinh tinh tiêm thuốc kích thích, bất phân trắng đen vây quanh ống kính camera, nhe răng toét miệng làm đủ các trò dị hợm.
Ống kính camera lâu năm không bảo dưỡng bị quần ma loạn vũ dọa tịt tại trận, màn hình trước mắt Lâm Tĩnh Hằng tối đen.
Lâm Tĩnh Hằng: “…”