Tàn Thứ Phẩm

Quyển 1 - Chương 18




Lâm Tĩnh Hằng kéo khẩu trang lên, giữ bình tĩnh và kiềm chế – việc này chẳng dễ dàng gì, không phải ai cũng có thể giữ nguyên lý trí khi nhìn thấy “mình” quỳ xuống kêu người khác là “ba” bằng tư thế cầu hôn.

Tại phương diện kiềm chế nóng giận này, Lâm Tĩnh Hằng khả năng là một vĩ nhân, hắn thậm chí thông qua tình cảnh trước mắt, suy đoán đại khái ra tiền căn hậu quả cả vụ việc ban nãy.

Trạm Lư: “Tiên sinh, theo tôi phân tích…”

“Không cần phân tích,” Lâm Tĩnh Hằng cắt ngang hắn, “Ta đoán ra được.”

“À.” Trạm Lư rất ngoan ngoãn dừng tiến trình phân tích.

Song lập tức, hắn lại bổ sung một câu: “Tôi từng đọc được một tác phẩm, nói cuộc đời con người có vô vàn khả năng, tôi rất vui khi ngài còn có thể xuất hiện bằng hình tượng như vậy, trông hoạt bát hơn nhiều.”

Lâm Tĩnh Hằng “bị hoạt bát” không cẩn thận bóp nát một ống nghiệm trên bàn thí nghiệm.

Lục Tất Hành lúc này mới nhớ chip trên người mình còn mở công năng “ngụy trang”, vội vàng tắt đi, biến thân ngay trước mặt Độc Nhãn Ưng: “Quên tháo ngụy trang – ba, sao ba ở đây?”

“Còn mày sao lại ở đây?” Vẻ mặt Độc Nhãn Ưng hãy còn kinh sợ, “Với cả mày… mày mày mày vừa rồi biến mình thành cái của khỉ gì vậy?”

“Chậc,” Lục Tất Hành phủi quần đứng dậy, “Ba nói gì thế? Không đẹp trai à?”

Răng cửa của Độc Nhãn Ưng suýt nữa bay ra theo một tiếng gầm của chính mình: “Đẹp trai cái… Mày có biết hắn là ai không!”

“Biết chứ, để hôm nào con giới thiệu cho ba.” Lục Tất Hành trả lời, “Đó là kim chủ của con.”

Độc Nhãn Ưng nghe câu này sắc mặt xanh mét, cùng con mắt giả màu vàng tôn nhau lên, trông như một khối ngọc khảm vàng lộng lẫy.

Lục Tất Hành cảm thấy vẻ mặt ba mình không đúng lắm, giống như sẽ lập tức cào người, cậu lại lo cho học sinh, vì thế đơn phương kết thúc thô lố mắt nhìn nhau với Độc Nhãn Ưng: “Con còn có chút việc, xong việc con sẽ nói với ba sau.”

Độc Nhãn Ưng: “Cút về đây!”

Lúc này, Linh Linh Nhất không biết từ đâu chui ra, nhìn quét qua các vị khách không mời và phòng thí nghiệm tan tành, nổi cơn tam bành: “Băm bọn này ra cho chó ăn!”

Lục Tất Hành nhảy qua xe cơ giáp báo hỏng, hết sức chói mắt mà cười khẩy một tiếng: “Cho chó ăn? Ông cũng không sợ gió lớn bay luôn lưỡi.”

Nước mắt lăn trong hốc mắt White thoắt chốc rơi xuống: “Hiệu trưởng!”

Hiệu trưởng Lục nhìn quét gã một cái, xác định mấy tên quỷ con này chưa rụng cọng râu nào, thế là tiếp tục có bằng chứng và lý lẽ bổ sung cho luận cứ chói mắt của mình: “Trong trạm không gian này của các ông căn bản không có chó.”

Linh Linh Nhất không biết đám quái thai này từ đâu chui ra, thở hồng hộc: “Bọn mày còn đứng đực ra đó làm gì!”

Trên nóc phòng thí nghiệm cả ngàn khẩu súng laser cùng quay nòng súng, kính ngắm ùn ùn tập trung vào Lục Tất Hành và bốn học sinh.

Độc Nhãn Ưng: “Mày dám!”

Độc Nhãn Ưng chiêu hèn thành đôi, lại lấy ra một quả bom quấy nhiễu điện từ, ném vào giữa phòng thí nghiệm, súng laser vừa nhắm các học sinh tự động điều chỉnh cấp ưu tiên, quần khởi tấn công quả cầu kia, đám nghiên cứu viên phía sau Linh Linh Nhất bị ngộ thương một loạt, một kẻ khi xúi quẩy phơi thây dưới đất vừa vặn đè lên bom quấy nhiễu điện từ, thành một tấm khiên thịt tình nguyện tuyệt hảo.

Ngay sau đó, quấy nhiễu điện từ thật lớn bất phân địch ta quét ngang một vùng, súng laser trên nóc nhà lập tức như một đống hoa tàn mất nước, lũ lượt chúi đầu xuống, đám robot bảo vệ hỗn loạn chạy lung tung, tự tông mình ngã rạp.

Cùng lúc đó, hệ thống cung cấp điện của phòng thí nghiệm cơ hồ cũng gặp đả kích mang tính hủy diệt, thùng nuôi cấy vốn sáng lần lượt tối đi, em bé như tiêu bản trôi nổi bên trong mất đi cung cấp, tỉnh khỏi giấc ngủ say, bởi vì ngạt thở mà giãy giụa, đôi tay bé nhỏ ra sức đập lên thủy tinh dày cộp, mắt trợn trừng.

Bạc Hà vô thức muốn đi giúp: “Ôi, chờ…”

Lục Tất Hành giơ tay ngăn cô bé lại.

“Lui ra sau.” Cậu sầm mặt, “Mấy đứa các em, trở về mỗi đứa ghi lỗi một lần, sau đó mỗi sáng sớm lần lượt đến trạm radio đọc kiểm điểm cá nhân và xúp gà tâm hồn nửa tiếng, trong vòng một tháng.”

Đám tay đấm và vệ sĩ Độc Nhãn Ưng dẫn đến lao vào phòng thí nghiệm tan hoang – đám đại lưu manh đều rất tiếc mạng, ngoại trừ Lâm Tĩnh Hằng, tất cả những người bị mời đến hoặc nhiều hoặc ít đều dẫn theo vệ sĩ và tùy tùng. Lúc này, do trạm không gian hai lần liên tiếp bị quấy nhiễu điện từ tập kích quá náo nhiệt, các vị khách ở khu khách quý hoặc bị uy hiếp hoặc bị lừa tới tất cả đều xuống vây xem tình hình.

Độc Nhãn Ưng nhìn quanh bốn phía, cất giọng: “Các người thật sự tin được đám vô lại này sao? Nếu chúng thực sự có thành ý hợp tác, sẽ lừa chúng ta tới nơi quỷ tha ma bắt này vừa đấm vừa xoa sao? Hải tặc vũ trụ vực ngoại là thể loại gì, các người không biết, trở về hỏi ông già các người xem! Hôm nay các người hữu dụng, chúng coi các người như khách quý, ngày mai để chúng nắm giữ Thiên Hà Số 8, các người vô dụng rồi, các người chính là chuột bạch trong thùng nuôi cấy, lợn rừng trên sàn đấu thú, tin không? Tin không? Hôm nay ông đây phải giết thằng tiểu bạch kiểm nói xằng nói bậy này, các người ai có ý kiến?”

So với đám người vực ngoại lạ lùng này, Độc Nhãn Ưng mới là địa đầu xà chân chính, những người đến đây phần lớn đều từng làm ăn với lão, thấy dã tâm tham lam và thủ đoạn điên rồ của bọn hải tặc vực ngoại này, trong lòng đám đại lưu manh quen sống những ngày hòa bình đã sớm tràn ngập nghi ngờ, chỉ là do cẩn thận nên còn án binh bất động. Lúc này, thấy Độc Nhãn Ưng công nhiên trở mặt, làm chim đầu đàn, quần chúng đương nhiên thích nghe ngóng, tập thể đứng sau Độc Nhãn Ưng, nhân phòng thí nghiệm chưa khôi phục cung cấp điện, giao chiến với đám hải tặc vũ trụ.

Nhân loạn, Độc Nhãn Ưng dùng mắt ra hiệu cho Lục Tất Hành. Lão vừa mở miệng Lục Tất Hành đã ý thức được, việc này không còn là vấn đề tranh giành địa bàn giữa bang phái xã hội đen vũ trụ, cậu là một người đọc sách lịch sự, đối với mấy việc lộn xộn này tránh chỉ sợ không kịp, vì thế đẩy các học sinh ra sau: “Đi mau!”

Bạc Hà vẫn đang nhìn thùng nuôi cấy: “Lục tổng!”

Chỉ thấy em bé trong thùng nuôi cấy vừa đập vào kính vừa lộ ra biểu cảm dữ tợn kiểu người trưởng thành, nó mang đại não to phơi trần, hung ác tông vào thủy tinh dày cộp, tầng trong thùng nuôi cấy bắt đầu nứt ra, tay nó đập máu thịt bấy nhầy, số máu ấy chảy vào dịch dinh dưỡng đã đục ngầu, nhuộm ra màu sắc lòe loẹt, song lũ trẻ ấy như không hề cảm thấy đau, không dừng tay, môi còn đang há ra khép vào.

Bạc Hà sợ hãi ra mặt, thì thào hỏi: “Nó đang nói gì vậy?”

“Giết, giết sạch bọn mày,” Lục Tất Hành nhìn lướt qua ghi chép thực nghiệm phức tạp cạnh thùng nuôi cấy, “Đây không phải là kỹ thuật gì cao siêu, họ dùng cơ bản chính là thứ nuôi cấy ‘mỹ nhân ngư’ kia – chẳng qua lần này là nuôi cấy quái vật giết người, chuyên thiết kế vì chiến tranh, thân thể có thể nối với vũ khí như cơ giáp, không biết sợ hãi và đau đớn, sẽ không tiết chế sử dụng tiềm năng của mình.”

White kinh hãi: “Tại sao? Họ điên à? Không phải có cơ giáp sao? Không phải có robot an ninh sao? Không phải còn có binh chủng trí tuệ nhân tạo sao!”

“Những thứ đó đều rất đắt, trò ạ.” Lục Tất Hành thấp giọng nói.

Robot an ninh không thể nối với cơ giáp, mà binh chủng trí tuệ nhân tạo, từ sản xuất đến bảo trì về sau đều đốt tiền, mỗi một lần nâng cấp phần mềm phần cứng đều cần số tiền khổng lồ, nào có rẻ như người? Nhất là lũ gián Thiên Hà Số 8, muốn bao nhiêu cũng có, lấy hoài không hết, chết hoài không sạch, bỏ không thì phí, chẳng bằng tận dụng phế phẩm.

Lục Tất Hành dẫn mấy học sinh chạy ra lối cửa sau bị nổ tung, lúc đoạn hậu quay đầu lại nhìn một cái, nhíu mày.

Bọn hải tặc vực ngoại trên trạm không gian Độc Sào này ra vẻ thần bí, thoạt nhìn giống như đang tiến hành thực nghiệm kỹ thuật phá hoại tương lai nhân loại.

Nhưng nhìn trạm thu phóng cơ giáp thô sơ, hệ thống an toàn như bại não, cung cấp điện và nguồn năng lượng yếu ớt như giấy… Và cả việc phòng thí nghiệm này đang làm, đều tiết lộ một sự thật – đám người này căn bản không có kỹ thuật gì cao siêu, theo cách nói cổ đại thì họ là bọn bịp bợm giang hồ bán đại lực hoàn.

Chỉ là tàn nhẫn đến mức tự cho là có sáng ý mà thôi.

Loại chip thần bí gần với hệ thống Vườn Địa Đàng đó họ tuyệt đối không làm ra được, sau lưng họ là ai? Muốn làm gì?

Lúc này, một miệng cống tầng hai phòng thí nghiệm mở ra, vô số “vật thí nghiệm” dán nhãn trên người lao ra, mỗi kẻ đều giống hai người đàn ông vật lộn trên “sàn đấu thú”, họ như một nhóm người khổng lồ trần truồng, hai mắt đỏ ngầu, không hề có lý trí, đằng đằng sát khí – hơn nữa mình đồng da sắt!

Độc Nhãn Ưng vừa mới nói chiến tranh đương đại đã không cần loài người cấu xé vật lộn lẫn nhau, chớp mắt đã bị vả mặt.

Cả trạm không gian tê liệt, sản phẩm máy móc bãi công tập thể, hai nhóm người mò mẫm trong bóng tối nổ súng vào nhau, bọn quái vật hình người thình lình xuất hiện này vừa đến, lập tức có ưu thế kiểu nghiền ép. Đám lưu manh Thiên Hà Số 8 ban ngày đã thấy hai vật thí nghiệm kia dùng thịt người đỡ đạn như thế nào, gặp lũ quái vật này còn chưa ra tay mà gan đã run rẩy trước.

Độc Nhãn Ưng khi nãy trở mặt rất khí phách, chạy trốn cũng không chậm hơn ai, vừa thấy không ổn lập tức dẫn đầu cướp đường mà chạy, sớm chẳng còn bóng dáng, đám đại lưu manh đều bỏ chạy tứ tán.

Linh Linh Nhất mặt trầm như nước, trong cảnh hỗn loạn lặng lẽ quay người đi, Lâm Tĩnh Hằng sớm theo dõi lão lập tức đi theo.

Cả sân ga cơ giáp do cúp điện đã hoàn toàn đóng lại, Lục Tất Hành cách xa mười mét đã viễn trình mở cơ giáp cậu lừa được, hối lũ học sinh: “Lên trước đi, lên đó đừng đụng vào cái gì!”

White: “Trời ơi… Hiệu trưởng, ông chủ Lục, thầy có phép thuật à?”

Hệ thống khống chế viễn trình cơ giáp có tồn tại, nhưng nghiêm túc mà nói, chỉ tồn tại trong cơ giáp có trí tuệ hạch tâm cực kỳ cao cấp, ví dụ như Trạm Lư và thập đại “danh kiếm” của quân ủy liên minh, tuyệt không nên ở trong thứ như vậy.

Lục Tất Hành không rảnh để ý đến gã, cạy cửa phòng khống chế của trạm thu phóng cơ giáp, trực tiếp chui vào, định dùng sức người tiếp quản quyền hạn của phòng khống chế.

Từng khóa mã hóa bị cậu nhanh chóng tằm ăn rỗi, chưa đầy ba phút phòng khống chế “Tít” khẽ một tiếng, mặt đất lắc lư, cả quỹ đạo cơ giáp sáng lên như ngân hà, hệ thống động lực của quái vật sắt thép khổng lồ bắt đầu dự nhiệt.

Đám học sinh thò đầu ra cửa cabin, cùng la lên như đội cổ động viên: “Hiệu trưởng! Ngầu quá!”

Tạp âm quá lớn, hiệu trưởng không nghe thấy.

Ngay sau đó, tiếng la của đội cổ động viên đổi điệu: “Hiệu trưởng! Cẩn thận!”

… Hiệu trưởng vẫn không nghe thấy.

Một cơ giáp phía sau phòng điều khiển thần không biết quỷ không hay chuyển động, lao tới nhân loại nhỏ bé kia giơ thanh đao năng lượng như một con bọ ngựa.

Đao chưa đến, cảm giác nóng rực khó mà chịu được đã tới trước, chiếc áo khoác ngoài cùng của Lục Tất Hành bốc ra mùi cháy khét, không khí nóng hầm hập đổ ập xuống đầu, cậu sẽ bị đốt thành một cục cháy sém khi đao năng lượng tới gần trong vòng mười mét!

Trong tích tắc, cậu dường như nghe thấy có người nói khẽ: “Trạm Lư.”

Trạm Lư?

Lập tức, uỳnh một tiếng, đao năng lượng chém vào một lồng phòng hộ từ hư không căng ra, một người đột nhiên xuất hiện, xách cổ áo Lục Tất Hành nhảy ra khỏi phòng điều khiển chính.

“Mang khuôn mặt tôi đi lừa đảo, dùng rất tốt đấy.”