Tàn Thiên

Chương 16: Bát đại thiên mộ, luân hồi thiên mộ




Vùng đại địa hoàn toàn mới phía dưới khi xuất hiện lúc nó ầm ầm chồi lên mặt đất để lộ một vùng đại địa rộng tới trăm vạn dặm, nó bề ngoài chỉ thấy quanh nó tử khí lan tràn, khắp nơi khói đen che phủ không thể thấy diện mục thật của nó.

“Luân Hồi Thiên Mộ.” Thiên Y đứng trên thiên không nỉ non một câu.

Luân Hồi Thiên Mộ là một trong Bát Đại Thiên Mộ.

Thiên Mộ, nghe đồn thứ này chính là mồ chôn của tất cả những tồn tại đã từng mạnh nhất thiên địa, không ai biết nó là xuất hiện từ Nhân Kỷ nào, cũng không biết tại sao các tồn tại mạnh nhất thiên địa sau khi tuổi thọ sắp hết lại đi vào đây chôn cất.

Người đời chỉ biết, trăm vạn người đi vào trong Thiên Mộ thì chỉ có một người sống sót đi ra, mà những người có thể đi ra sau một thời gian đều sẽ cấp tốc quật khởi trở thành một cự vô phách.

Chính vì thế, Thiên Mộ tuy nguy hiểm nhưng người đời lại không ngăn cản được sự dụ hoặc từ nó đem tới cơ duyên cho nên quanh năm suốt tháng vẫn rất nhiều người đi vào.

Thiên Y lần này tới đây là để lấy hai vật, một thứ năm đó bọn hắn từng thất lạc.

Kỳ thật, tại rất lâu trước, khi Thiên Y trở thành đệ nhất cường giả sau từng đi tới để lấy lại đồ vật của bọn hắn. Nhưng mà ở trong quá trình này hắn từng bị người bên trong ngăn cản qua, hơn nữa còn là rất đông người ngăn.

Thử nghĩ, từ khi thiên địa sơ khai tới giờ, rốt cuộc trôi qua bao nhiêu cái Nhân Kỷ? mà trong từng cái Nhân Kỷ này trôi qua từng có bao nhiêu người chạy vào Thiên Mộ? như vậy có thể nghĩ bên trong vô địch hạng người là cỡ nào đông đúc, chẳng qua như vậy cũng không thể ngăn cản được Thiên Y quyết tâm, hắn năm đó thế nhưng từng chạy về lấy Trấn Tộc Chi Bảo đem tới rồi phá hủy nơi này.

Hắn nhớ, năm đó cái này Thiên Mộ nhưng là cực kỳ rộng lớn, chỉ là cuối cùng nó không chịu được sức công phạt của Trấn Tộc chi Bảo bọn hắn, cho nên bị hắn đánh thành từng mảnh, tới giờ chỉ có thể bảo trụ được một mảnh nhỏ đại địa này rồi chạy xuống Cửu Hà đại lục.

“Năm đó đã bảo các ngươi đừng ngăn cản bản thiếu, bây giờ thì tốt rồi, phải chạy xuống cái đại lục này trốn.” Thiên Y nhếch miệng khinh thường nói nhỏ một tiếng.

Năm đó nếu đám người này không ngông cuồng ngăn hắn thì hắn cũng không tới nối lấy ra Trấn Tộc Chi Bảo để đi tới đọ sức với đám người này, đáng tiếc, trên đời này bọn ngu sao mà nhiều…

“Đi thôi.” Thiên Y phất tay một cái, theo đó hắn và Huyền U biến mất tại chỗ.

Một lần nữa xuất hiện, hai người đã là xuất hiện tại một vùng tử địa trong. Đứng tại đây, hai người thỉnh thoảng nghe lấy từng tiếng gào thảm thiết giống như ai đó bị tra tấn, hoàn cảnh âm u tầm đó, nghe vào thẳng khiến lòng người phát lạnh.

Huyền U tay nhỏ không tự chủ được nắm lấy góc áo Thiên Y, ánh mắt sợ hãi nhìn xung quanh.

Nơi này một mảnh tử khí lan tràn, nếu bất cản dính vào nhưng là sinh cơ bị rút đi, nếu không có Thiên Y bao che thì nàng e sợ đã bị tử khí ăn mòn sinh cơ mà ngã xuống rồi.

Thiên Y từ đầu xuất hiện sau cũng không chú ý xung quanh, hắn ánh mắt chỉ nhìn lấy một cái quan tài đang được đặt ở đấy.

Cái này quan tài bề ngoài tử văn đan xen mà hình thành, trong âm u hoàn cảnh nó lóe lên từng sợi u quang nhìn tới khiến người khác bản năng dâng lên sợ hãi.

“Là ngươi tự động cút hay để bản thiếu động thủ đây.” Thiên Y thân hình tiên khí bạo động, ánh mắt lạnh như băng, sát ý phun trào khiến tử khí càng dày đặc chậm rãi nói.

Đáp trả hắn là một mảnh trầm mặc, tựa hồ không nghe hiểu lời hắn nói vậy.

Thiên Y cũng không vội chậm rãi chờ đợi. Hắn cũng không tin đám người này không sợ chết, nếu là cái khác Thiên Mộ có lẽ không dễ dàng để hắn đi qua, nhưng cái này Thiên Mộ năm đó lại bị hắn tự tay phá hủy, đám người này làm sao dám đối đầu với hắn.

Quả nhiên, không tới nửa nén nhang, quan tài kia trực tiếp mở ra rồi để lộ một vùng hắc ám giống như là cánh cổng.

“Xem như các ngươi biết điều.”

Thiên Y cười cười khinh thường xùy một tiếng rồi đem Huyền U đi vào trong hắc ám cánh cửa bên trong quan tài.

“Tên này làm sao còn sống rồi.” Thiên Y rời đi sau, phía nơi quan tài nơi vang lên một thanh âm nghi vấn.

Thiên Y năm đó khuôn mặt có hình dáng thế nào thì không ai biết được, người đời muốn nhận biết được hắn là Thiên Y vậy cũng chỉ có thể nhìn qua đôi mắt để nhận biết.

Hắn đôi mắt bề ngoài nhìn tới cũng không khác bình thường con mắt, nhưng nếu ngươi nhìn vào sâu trong đôi mắt hắn mà nói thì sẽ lập tức nhận ra sự khác biệt, cái kia gợn sóng, cái kia khe hở sâu trong đôi mắt giống như từng bị người chém rách, chỉ cần nhìn vào cái khe rách sâu trong đôi mắt kia thì ngươi sẽ lập tức biết hắn là ai.

Tồn tại trong quan tài không bao giờ quên, cái kia người sở hữu đôi mắt có hai vết rách sâu bên trong giống như thâm uyên năm đó thế nhưng từng phá hủy nơi này, hắn có thể không muốn đối đầu với người kia, dù sao hắn còn muốn sống thêm vài năm nữa…

Khi đi qua quan tài thứ nhất đi tới phía sau chặng đường sau, Thiên Y cùng Huyền U xung quanh bỗng nhiên nổi lên từng loại phù văn, những này phù văn như có sinh mệnh, chúng bao phủ lấy Thiên Y hai người như đang chào đón hai người vậy.

“Thả lỏng.” Thiên Y thu hồi tiên khí nhìn Huyền U bình tĩnh nói.

Huyền U nghe hắn không tự chủ được thả lỏng thân thể, chỉ thấy khi nàng thả lỏng thân thể lúc những cái kia phù văn lập tức chui vào thân thể nàng, tiếp đó chúng lấy tốc độ chóng mặt rèn luyện thân thể, gân mạch của nàng tới tình trạng hoàn mỹ nhất, cảnh giới theo đó trực tiếp từ Hậu Thiên tứ trọng tầm đó nhảy lên Tiên Thiên đỉnh phong, cảnh giới không hề có một cái gì gọi là căn cơ bất ổn.

Bên kia, Thiên Y sau khi hấp thu những cái giống như có sinh mệnh phù văn kia sau hắn cảnh giới trực tiếp nhảy lên Phá Cung hậu kỳ.

Đây là phần thưởng khi ngươi qua được nhất quan. Thiên Mộ không chỉ là nơi nguy hiểm nhất một trong, nó còn là nơi có cực lớn cơ duyên, cũng chính vì vậy rất nhiều người dù biết nguy hiểm nhưng vẫn muốn chạy vào.

Nhất quan đã là cơ duyên tăng lên cảnh giới cùng đúc luyện căn cơ, như vậy nhị quan, tam quan… đây?

Chẳng qua, Thiên Y đối với phần thường của mấy quan khác không thế nào quan tâm, thứ hắn quan tâm là một vật mà bộ tộc hắn từng thất lạc vào nơi này.

Đi tới, tiếp đó qua lấy từng quan, không ai dám ngăn cản Thiên Y, trên đường đi bảo vật cơ duyên nhiều vô số, Thiên Y chỉ lấy một số tạm thời hữu dụng với hắn, còn lại nhưng là để Huyền U cất vào giới chỉ, cái này cũng khiến nàng cười vui mừng không khép lại miệng.

Đi tới Bát Quan, thu hồi bảo vật sau, Thiên Y thân hình dừng lại nhìn về một cái quan tài ngoài cùng cũng là quan tài thứ tám.

“Làm sao vậy.” Huyền U có chút nghi hoặc hắn tại sao lại không đi tiếp, phía trước bảo vật nhưng rất nhiều nha, nếu không đi tiếp thật là phí.

“Cái kia người trong quan tài thứ tám, mở ra cho nàng đi vào.” Thiên Y không trả lời mà ánh mắt như điện, giọng nói bá đạo không cho cãi lại nhìn quan tài thứ tám ngoài cùng bên phải vang lên.

Rất là có một lời không hợp động thủ xu thế…

Tại hắn ánh mắt bá đạo không cho phép bất kỳ ai trái lại kia quan tài thứ tám cũng đành bất đắc dĩ mở ra vì sợ chọc giận tên này.

“Đi vào đó, nơi đó có thứ ngươi cần.” Thiên Y nhìn Huyền Băng một cái rồi không cho nàng phản kháng trực tiếp dùng lôi đình thủ đoạn ném vào trong quan tài thứ tám.

Nơi đó nhưng có một vật có thể làm yếu đi Yêu Chủ Yêu Băng ý thức để khiến Huyền U làm chủ ký ức, tất nhiên cái này cũng chỉ là tạm thời, còn sau này Thiên Y tự nhiên có cách khác giúp nàng.

“Ngươi còn sống, năm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.” Sau khi Huyền U rời đi sau trầm mặc không gian bỗng nhiên vang lên một giọng nói cực kỳ từ tính tràn ngập nghi vấn dò hỏi.

“Ha ha, cái này còn phải nhờ Thiên Mộ của các ngươi vật kia, nếu không ta cũng không thể sống được nha.” Thiên Y khóe miệng khẽ cong lên chậm rãi nói.

Năm đó khi hắn công kích qua nơi này lúc tuy rằng không lấy được đồ mình muốn nhưng lại lấy được một món đồ cực kỳ kinh khủng, mà món đồ đó nhưng giúp hắn có cơ hội sắp xếp một ít thủ đoạn để thoát một kiếp năm đó.

“Một trận chiến đó đám người vây công ngươi có bao nhiêu người còn sống.” Nghi vấn thanh âm lại vang lên một tiếng dò hỏi, mặc dù hắn biết Thiên Y có thể không trả lời nhưng bọn hắn lại không nhịn được dò hỏi.

“Năm người ngoài sáng, ba người trong tối, đáng tiếc bọn hắn nhưng lại bị bản thiếu giết mất hai người, còn lại ba người bị trọng thương, ba người chỉ bị thương nhẹ.” Thiên Y nhàn nhạt đáp. Nói cho đám người này cũng không sao, dù sao đám người này nhưng cũng có thù oán với mấy người vây giết hắn lúc trước, hơn nữa hắn nói cũng không phải là cho tám người trong quan tài nghe mà là nói cho người phía sau họ nghe.

“Bọn ta nhận được tin tức, năm đó đám người kia sau khi ngươi chết từng tụ tập lại đi vào Mộ Địa của ngươi, trong đó từng có một cái quan tài khác.” Nghi ngờ thanh âm lại vang lên, cái này cũng không trách bọn hắn lắm chuyện.

Nếu giờ Thiên Y còn sống, như vậy cái kia quan tài là giải thích ra sao, lẽ nào…

Bọn hắn chợt nghĩ tới một cái truyền thuyết cực kỳ đáng sợ nhưng lập tức bị đè ép, nếu tên này thật giống như cái kia trong truyền thuyết nhân vật vậy thì quá đáng sợ đi.

“Cái này các ngươi không cần biết, có lúc vô tri cũng là một loại hạnh phúc, vì ít nhất các ngươi không cần phải sợ hãi, không phải sao.” Thiên Y nở nụ cười quỷ dị khiến người sởn gai ốc chậm rãi nói.

Trầm mặc, xem như ngầm thừa nhận lời hắn nói, nếu cái kia suy nghĩ là thật thì bọn họ tốt nhất vẫn là im miệng thì tốt hơn, bởi vì chuyện kia nhưng là một cái cấm kỵ, dù là ai cũng không nguyện ý nhấc lên. Chỉ là, trong lòng mấy người có lấy nhàn nhạt kích động cùng chờ đợi, bởi vì nếu việc kia là thật thì bọn họ đáng chờ đợi…

Tiếp đó Thiên Y trực tiếp bước vào một quan tài trong tám quan tài rồi trực tiếp đi vào.

Vượt qua Bát Quan sau, Thiên Y đã đi vào một căn phòng tối bên trong, khắp nơi này ngoại trừ ở giữa có lấy ba vật đang phát sáng ra thì không hề có thứ gì khác.

Đối diện Thiên Y bây giờ, là có lấy ba loại đồ vật đang ngự không ở đấy, ngự cao nhất trên thiên không là một cây bút, nó bề ngoài có màu đen như mực, nhìn tới cũng không phát ra cái gì khí tức kinh khủng.

Mà xung quanh nó nhưng là được từng sợi pháp tắc khóa chặt tựa như đang giam cầm nó vậy, từ từng sợi pháp tắc kia khí tức phát ra nhưng khiến lòng người cực kỳ sợ hãi, đây là một loại đến từ bản năng nguyên sơ nhất sợ hãi, tựa hồ cái kia pháp tắc chính là khắc tinh của tất cả vạn vật trong thiên địa này.

Mà phía dưới nhưng là một cuộn giấy cùng với một quyển sách.

Cuộn giấy cuộn tròn lại, nó dài chừng hai thước, từ ngoài nhìn tới giống như cuộn vải dài đang chờ đợi người khác lấy đi chỉ.

Mà một quyền sách nhưng là cực kỳ mỏng, nó trên có lấy ba trang giấy trắng, nhìn thế nào cũng không thể thấy chữ trên đó.

“Ngươi đã tới.” Một thanh âm không phân ra tuổi tác, nó thanh âm cực kỳ cứng ngắc, nghe vào giống như mà máy móc nói chuyện vậy.