Tận Thế Vui Vẻ

Chương 39: 39: Người Tàn Nhẫn





Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủ
Thang máy bằng kính vận hành bình thường, Đoàn Ly Ly dẫn hai người về đến phòng.

Cửa kính treo rèm dày khép lại, ánh sáng mờ ảo bỗng chốc bao phủ toàn bộ căn phòng, giống như một bình mật ong sền sệt.
Ở trong một căn phòng kín mít với hai người đàn ông trẻ tuổi, Đoàn Ly Ly vô ý thức căng cứng người.
Nguyễn Nhàn hiểu ý lui lại mấy bước, động tác của Đường Diệc Bộ còn rõ ràng hơn.

Robot hình người kia cởi giày, leo lên giường lớn như không có xương cốt, sau đó dùng cái chăn mềm mại che kín người.

Nguyễn Nhàn nhìn chằm chằm ngọn núi nhỏ trên giường - Đường Diệc Bộ đang lật qua lật lại, thỉnh thoảng nhỏ giọng hừ hừ hai tiếng.
Dù sao Đường Diệc Bộ đóng vai người nhai nát nuốt đom đóm vào bụng, ngụy trang như thế cũng coi như hợp lý.
Nguyễn Nhàn thở dài, xông vào toilet làm bộ "nôn mửa" mấy phút.

Đến khi anh về đến phòng, Đoàn Ly Ly đã bật loa, mở một bài nhạc êm dịu.
Phó thuyền trưởng trên danh nghĩa của thuyền Cực Lạc đang ngồi trên ghế, hai đầu gối cong lại thành dáng vẻ đề phòng.

Dựa theo gu thẩm mỹ của mọi người, Đoàn Ly Ly là một cô gái xinh đẹp.

Bây giờ sắc mặt cô ta tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, vẻ mặt vừa ẩn nhẫn vừa khẩn cầu, rất có thể kích thích ý muốn bảo vệ của người bình thường.
Nếu là trước kia chắc chắn anh sẽ thuận theo ý của cô ta, thể hiện ra sự Dĩ động tâm và thương tiếc thích hợp, hoặc là biểu hiện ra dáng vẻ lão Phàn muốn nhìn, diễn tốt một đồ ngốc vô hại.
Nhưng mà cái rương cầm tù ma quỷ đã bị mở ra, xiềng xích đứt gãy không thể nối lại.
Cảm giác thoát khỏi trói buộc thật sự quá tốt, Nguyễn Nhàn không phối hợp lộ ra bộ dáng dao động.

Anh chỉ ngồi xuống mép giường mềm mại, vắt chân lên, tỉnh táo nhìn đối phương chằm chằm.
Thấy đối phương không hề có ý chủ động, Đoàn Ly Ly nhẹ nhàng thở hắt ra, thu hồi vẻ mặt phức tạp và đổi thành một nụ cười miễn cưỡng: "Anh nhổ thuốc ra rồi?"
"Ừm." Nguyễn Nhàn gật đầu, anh có thể cảm giác được Đường Diệc Bộ trong chăn sau lưng lật người một cái.
"Vậy là tốt rồi." Đoàn Ly Ly nhếch miệng, "Về phần...!bạn đời của anh, nhai nát rồi thì không còn cách nào cả.

Anh có thể để anh ấy uống nhiều nước đá một chút, rời xa nơi cỏ sáng tắt sinh trưởng.

Nếu trong tay có thuốc, Atropine có thể làm dịu triệu chứng phát tác lúc nghiện thuốc.


Mặc dù trong thuyền Cực Lạc có tài nguyên chữa bệnh, nhưng giám sát rất nghiêm ngặt, tôi không có cách nào lấy cho hai người...!Mong anh hiểu cho."
(*) Atropine là một loại thuốc để điều trị một số loại thuốc thần kinh và ngộ độc thuốc trừ sâu, cũng như một số triệu chứng nhịp tim chậm và giảm lượng nước bọt trong quá trình phẫu thuật.
"Nhưng cô cũng đã ăn loại thuốc này." Nguyễn Nhàn không nói tên thuốc ra.
"Đúng vậy, tôi đã sớm không có đường lui." Vành mắt Đoàn Ly Ly càng đỏ hơn, "Nhưng, nhưng anh không giống những người kia, tôi nhìn ra được, tôi nhìn người rất chính xác.

Hai người đưa Tưởng Lâm trở về, chắc cũng đã thấy được dáng vẻ lúc cô ta phát tác...!Thứ khiến cô ta biến thành như thế chính là viên thuốc vừa rồi, lão Phàn gọi nó là Đom đóm."
"Lúc trước chúng tôi cho rằng cô ta dùng nấm gây ảo giác.

Viên thuốc vừa rồi có vấn đề sao? Rõ ràng lão Phàn cũng ăn một viên." Nguyễn Nhàn trôi chảy nói dối, thuận tiện vỗ nhẹ lên cục u đang nhúc nghích phía sau, ra hiệu Đường Diệc Bộ yên tĩnh.
"Thứ ông ta ăn chỉ giống thôi, trước đó đã đánh dấu rồi, trên thực tế căn bản không phải đom đóm." Nụ cười của Đoàn Ly Ly trở nên đắng chát.
"Tôi hiểu rồi cô Đoàn.

Cảm ơn cô đã tốt bụng nhắc nhở, chỉ là tôi vẫn có điều không hiểu."
Nguyễn Nhàn gõ lên túi, trong túi phát ra tiếng kim loại nặng nề.
"Tôi đã ghi lại cuộc trò chuyện của chúng ta.

Cô nói xem nếu tôi đưa nó cho lão Phàn, liệu có thể lấy được thù lao không tệ không? Thân là phó thuyền trưởng thuyền Cực Lạc, đối mặt với người xa lạ bèo nước gặp nhau, cô phản bội cũng hơi nhanh đấy."
Sắc mặt Đoàn Ly Ly trắng bệch, nhưng cô ta không run, cũng không hề dao động.
"Cầu xin anh hãy nghe tôi nói xong đã, trong bữa tiệc tối tôi vẫn luôn chú ý đến anh.

Anh đưa Tưởng Lâm trở về, trong tiệc tối cũng rất tiết chế, không giống người không có tầm nhìn..." Cô ta nuốt nước bọt, co quắp siết hai tay: "Phó thuyền trưởng? Chẳng qua là đồ chơi tìm thú vui cho đám đàn ông thôi.

Chiếc thuyền này nào có phó thuyền trưởng gì, chỉ có một người có thể khống chế tình hình thôi.

Ngay từ đầu tôi cũng bị lão già kia lừa, tưởng rằng chỉ như hút một điếu thuốc, ai ngờ lại bị nghiện.

Dù sao tôi không chạy được, cố gắng trèo lên cao là có lỗi sao?"
Nguyễn Nhàn lặng lẽ nhìn cô ta.
"Tôi biết các anh nghi ngờ tôi, tôi biết như thế vô cùng lỗ mãng.


Không sai, bên ngoài cũng có không ít thuyền tặc đất, không phải chưa có ai từng rời khỏi nơi này.

Nhưng nếu hoàn toàn cắt đứt đom đóm, con người sẽ biến thành tàn phế.

Phụ nữ trẻ tuổi sẽ có kết cục gì, không cần tôi nói các anh cũng biết...!Ở chỗ này ngoan ngoãn nghe lời còn lấy được đom đóm theo định kỳ, ít nhất còn có thể sống như người."
Đoàn Ly Ly siết chặt bàn tay trên đầu gối: "...Trước đó tôi vẫn luôn tự an ủi mình như vậy."
"Trước đó?"
"Hồ Kiên là người yêu của tôi, lần này anh ấy không trở về." Đoàn Ly Ly sụt sịt, cuối cùng đã chảy nước mắt: "Tôi cho rằng ít nhất Phàn Bạch Nhạn sẽ nể mặt cái danh hiệu của tôi này mà buông tha cho anh ấy..."
"Cho nên cô muốn trả thù." Nguyễn Nhàn không cảm xúc đáp lại.

Đường Diệc Bộ ở một bên nhấc mép chăn lên thành cái khe lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, cái mũi cũng sắp lộ ra.

Nguyễn Nhàn duỗi tay ra sau "thâm tình chậm rãi" đè góc chăn xuống.
"Không sai, tôi có thể nhìn ra năng lực của anh không tầm thường, chắc chắn Phàn Bạch Nhạn cũng có thể." Đoàn Ly Ly ưỡn ngực, "Đom đóm rất dễ lấy, đúng là cũng sẽ mang đến cho người ta khoái cảm giống như giải thoát.

Phàn Bạch Nhạn rất biết cách bắt được nhược điểm của người ta, tất cả mọi người đều từng sống cuộc sống tốt lành trước tận thế, quá dễ để sa đọa...!Như vậy đi, mượn chuyện đưa Tưởng Lâm về, tôi sẽ chuẩn bị cho hai người ít quà cảm ơn, hai người hãy nhanh chóng rời khỏi đây."
"Cho nên cô không có ý định giảng giải quy củ nơi này sao?"
"Thật ra quy củ rất đơn giản.

Đánh cược mạng sống để làm việc, lấy cống hiến đổi đom đóm." Chóp mũi Đoàn Ly Ly còn đỏ, giọng nói lại bình tĩnh hơn nhiều: "Việc bình xét cấp bậc là do một mình Phàn Bạch Nhạn quyết định, cấp bậc và cống hiến càng cao, mỗi ngày có thể được càng nhiều đom đóm.

Nếu như cống hiến đến một mức độ nhất định sẽ có thể lên tới tầng cao, làm công việc trong phòng thoải mái nhất.

Bây giờ không có mấy ai có thể được đãi ngộ này."
Dứt lời cô ta châm chọc cười: "Tất cả mọi người đều muốn đi lên đến mức bán mạng, từ trước đến nay việc bán tương lai luôn là một vốn bốn lời, không phải sao? Nhưng dựa theo thủ đoạn của Phàn Bạch Nhạn, tôi không cảm thấy phía trên có "cuộc sống lý tưởng" gì đang chờ."
Đoàn Ly Ly đứng lên, lấy khăn tay ra cẩn thận lau khóe mắt ướt át: "Tôi chỉ muốn nói như vậy, anh đi đưa ghi âm cho Phàn Bạch Nhạn cũng được, muốn ở lại cũng được, ít nhất tôi đã cố hết sức."
Cuối cùng, cô ta lại nở một nụ cười hết sức bình thường: "Tiếp theo tùy anh."
"Anh lắp máy ghi âm từ bao giờ thế?" Sau khi tiếng giày cao gót của Đoàn Ly Ly biến mất, Đường Diệc Bộ trong chăn đặt câu hỏi.
"Vừa rồi tôi chỉ gõ đồ hộp." Nguyễn Nhàn sờ đồ hộp có hình mặt cười trong túi: "Cậu có thể ra khỏi chăn, diễn không tệ."
"Không, tôi thật sự không thoải mái." Đường Diệc Bộ nhô đầu ra, đôi mắt hơi ướt.

Nguyễn Nhàn kéo căng thần kinh: "Đom đóm mạnh như vậy? Tôi cho rằng cậu- "
"...Tôi ăn no quá." Robot hình người kia nghiêm túc thở dài.
Nguyễn Nhàn nghiến răng: "Nói chuyện chính đi."
"Trong đom đóm có hai loại thành phần tương đối hiếm thấy." Đường Diệc Bộ ôm chặt chăn, giọng nói rất thấp: "Nhìn kết cấu phần tử thì một loại trong đó rất có thể có liên quan đến thuốc xuyên qua của đám tặc đất.

Nhưng liều lượng của nó rất ít, tôi cho rằng đó là thứ còn lại sau khi được lấy ra.

Một loại khác có tác dụng mê huyễn, trực tiếp tác dụng lên thần kinh của người không phải cơ giới sinh mệnh.

Nồng độ không cao lắm, cũng không thấp, một lần đủ để thành nghiện."
"Loại thành phần mê huyễn cổ quái này là hình thành từ thiên nhiên - căn cứ theo suy đoán của tôi, thành phần mê huyễn có thể dụ dỗ động vật cỡ nhỏ ăn quả để mang hạt giống đi xa hơn.

Cách sinh sôi của nó không có vấn đề gì."
Nguyễn Nhàn khoanh tay, a một tiếng: "Nói đơn giản, thuốc mê huyễn là sản phẩm phụ của "thuốc xuyên qua"."
"Đúng thế.

Hai loại thành phần hỗ trợ lẫn nhau, nếu như không tách rời thành phần của thuốc xuyên qua, mà nồng độ của thuốc mê huyễn trong cơ thể sinh vật quá cao, nó sẽ hướng dẫn ký chủ xuyên thẳng qua đến hoàn cảnh thích hợp nhất, sau đó kích thích hạt giống nảy mầm."
Lúc trước Tưởng Lâm nói "quả này không tốt với người", xem ra là nguyên nhân đó.

Nhưng mà...
"Không loại trừ việc đom đóm là hạt giống cỏ sáng tắt chứ?" Nguyễn Nhàn sờ cằm.
"Không.

Chỉ là một viên nhỏ, có chút đắng." Đường Diệc Bộ vô cùng thành thật miêu tả cảm giác của đồ chơi chí mạng kia.
Nói chung Nguyễn Nhàn đã có suy đoán.

Tất cả mọi thứ ở đây đều không hợp lý - điện đóm dùng rất lãng phí, hoàn cảnh lại sạch sẽ đến mức làm cho người ta giận sôi.

Phía sau ắt có sức lao động to lớn chèo chống, bây giờ thế giới cũng không phải thời đại tốt để thích hợp phấn đấu gì.

Nếu chỉ bằng sự nhiệt tình cũng không duy trì được quá lâu, chắc chắn đom đóm là vũ khí tuyệt vời để khống chế lòng người.
Nhưng kiểu gì thì thuốc mê huyễn cũng sẽ gây ảnh hưởng đến người, mọi người càng cống hiến nhiều sẽ càng cần nhiều đom đón, nhưng sức khỏe lại giảm xuống từng bước.
Mấy người bị phái đi phế tích bệnh viện là bởi vì rất được tín nhiệm mới bị phái đến tiền tuyến nguy hiểm, hay là thuyền Cực Lạc căn bản không muốn bọn họ trở về?
Hay là tiến thêm một bước, hy vọng bọn họ sẽ trở thành một phần "tài nguyên" để người sau sử dụng?
"Anh muốn rời đi sao?" Đường Diệc Bộ cắt đứt suy nghĩ của anh, "Tôi vẫn chưa muốn đi."
"Nếu như cậu muốn nói bởi vì cơm nước..."

"Không." Đường Diệc Bộ vội vàng lắc đầu, "Chẳng qua là tôi cảm thấy tình huống ở đây rất thú vị."
"Nếu như cậu còn muốn về thuyền Tẩu Thạch, chúng ta còn ba ngày nữa." Nguyễn Nhàn cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt đang chôn trong gối của Đường Diệc Bộ: "Tôi cũng không ý kiến gì nếu muốn ở lại đây."
"Anh muốn giúp cô gái vừa rồi?" Đường Diệc Bộ nhướng mày, cất cao giọng: "Giống như lúc ở khu tránh nạn -"
"Không, tôi không nợ ơn tình của cô ta."
Nguyễn Nhàn vươn tay lướt qua mái tóc đen hơi dài tản ra trên gối của Đường Diệc Bộ, trên mặt không có biểu cảm gì.

Tiếp theo anh cúi người, dùng âm thanh thì thầm nói câu tiếp theo.
"...Hơn nữa những lời cô ta nói, tôi không tin một chữ nào cả."
Thuyền Tẩu Thạch.
Dư Nhạc duỗi lưng một cái, thỏa mãn ôm chai rượu ngồi phịch trên cái ghế sô pha dài rách rưới, tiện tay lật xem một quyển tạp chí có trang bìa rất sắc tình.
"Lão Dư." Hình ảnh của Đồ Duệ đột nhiên hiện ra bên cạnh Dư Nhạc.
Thuyền trưởng thuyền Tẩu Thạch sợ run cả người, suýt nữa làm rơi tạp chí trong tay.

Ông ta luống cuống bắt lại tạp chí, gắt lên: "Móa nó, Đồ Duệ, sớm muộn gì ông đây cũng bị dọa chết.

Lần sau cậu có thể thông báo trước được không? Nhỡ may tôi đang cởi quần thì sao."
"Những người mới đều rất ngoan ngoãn, nhưng không có thông tin định vị của Nguyễn Lập Kiệt và Đường Diệc Bộ.

Vị trí cuối cùng của hai người bọn họ là ở địa bàn phía Tây." Đồ Duệ không để ý đến đối phương đang nói hươu nói vượn.
"Hả, thuyền Cực Lạc?"
"Tôi không xác định, nhưng chắc là thế.

Tôi đề nghị loại bỏ tìm kiếm định vị của hai người kia, nếu như bọn họ ăn đom đóm, lại được đưa về-"
"Đưa về thì đưa về thôi, còn có thể làm thịt ông đây chắc.

Nhưng mà Đồ Duệ, tên nhóc cậu kém quá rồi." Dư Nhạc tiện tây ném tạp chí đi, nói vài câu thấm thía.
"Là sao?"
"Nguyễn Lập Kiệt kia không đơn giản."
"Tôi không nhìn ra được."
"Đó là điều bình thường, dù sao đội trưởng Đồ của chúng ta là chính nhân quân tử, nhân viên nhà nước mà." Dư Nhạc nhếch môi, "Còn tôi, tôi ngồi trong tù lâu như vậy, đồ điên gì cũng từng gặp rồi.

Cậu đoán xem người nào tương tự với Nguyễn Lập Kiệt kia nhất? Chính là đám tội phạm giết người nguy hiểm nhất kia, tôi có thể sống đến hôm nay đều nhờ việc tránh né đám người đó."
"Lúc trước tôi còn đùa cậu ta, nhưng tên nhóc đó đủ trầm ổn.

Lão già họm hẹm Phàn Bạch Nhạn kia chưa chắc đã dỗ được cậu ta.".