Tận Thế Vui Vẻ

Chương 30: 30: Đom Đóm





Sau một tiếng kêu thảm mơ hồ, trong bóng tối chỉ còn tiếng sụp đồ ầm ầm từ phương xa.
Nguyễn Nhàn không lập tức đeo ba lô lên lưng, một bộ hài cốt trong phòng nghỉ đang nằm ngang dưới chân anh, tủ quần áo kim loại bị ép đến biến dạng.

Anh cúi người lấy một cái áo khoác trắng trong đó ra mặc lên người, nhưng lại không thắt nút.
Màu trắng mơ hồ kia khiến anh yên tâm.

Cái áo khoác rộng rãi giúp anh giấu kỹ bao súng dưới nách, Nguyễn Nhàn tin nó có thể để anh trông vô hại hơn không ít.
Sau đó anh mới đeo ba lô lên lưng, dẫn Đường Diệc Bộ đi về hướng bóng tối dày đặc.

Trong không khí truyền đến mùi tanh của máu và thịt tươi, chúng vọt xuống từ phía trên như một dòng lũ.

Chắc ba người kia đang ở tầng ba hoặc tầng bốn, nơi nào đó phía đông nam bọn họ.
Đường Diệc Bộ rón rén đi theo anh, lon nước dễ va chạm trong túi đều được gói chặt bằng vải rách hoặc khăn mặt, không hề phát ra một âm thanh nào.

Dáng đi của hắn rất ưu nhã, im lặng dẫm lên mẩu kính và những miếng gỗ mục nát, đi sau lưng Nguyễn Nhàn giống một cái bóng.
Trong giếng thang máy cách hai mét đã sớm không có thang máy, cánh cửa tò vò đen sì mở rộng.

Đường Diệc Bộ đảo đèn pin qua, bên trong lít nha lít nhít kết đầy lưới của một loại sinh vật nào đó, chặt chẽ giống như xơ mướp.

Nguyễn Nhàn liếc nhìn theo, rất xác định ở sâu dưới giếng thang máy truyền đến tiếng leo lên dinh dính.

Anh có khuynh hướng xử bắn lòng hiếu kỳ không cần thiết, cố gắng cách xa chúng nó một chút.
Lui ra phía sau mấy bước, Nguyễn Nhàn dẫn Đường Diệc Bộ đi lên cầu thang đen ngòm.
Biển báo lối thoát hiểm rơi ở một bên, vẫn còn đang phát ra ánh huỳnh quang.

Trên tầng truyền tới tiếng thút thít đứt quãng và tiếng trò chuyện, nhưng không có tiếng bước chân vang lên.

Ba người xa lạ kia vẫn còn ở đó.
"Mùi thịt thối, nhưng không phải của người, tôi ngửi thấy mùi của Phúc Hành Liêm." Sau khi mở một cánh cửa mục nát trên cầu thang ra, Nguyễn Nhàn đột nhiên dừng bước: "Nơi này cũng có Phúc Hành Liêm?"
"Chỗ nào cũng có Phúc Hành Liêm, cái gì bọn chúng cũng ăn." Đường Diệc Bộ nhỏ giọng nói, "Thậm chí bọn chúng sẽ gặm thi thể máy móc, cho dù các bộ phận nhân tạo đó không có bất kỳ giá trị dinh dưỡng gì với chúng."
"Tôi nghĩ lần này nó là bên bị ăn." Nguyễn Nhàn ép giọng xuống thấp hơn.
Âm thanh gặm nhấm yếu ớt truyền đến từ giữa cầu thang, nó nhỏ nhẹ giống như một cô gái yểu điệu đang thưởng thức gan ngỗng.

Đường Diệc Bộ tắt đèn đi, đi ra phía trước Nguyễn Nhàn, hai người cẩn thận đi lên trước.
Nguyễn Nhàn thấy được thứ ở trong bóng tối.

Khác với tưởng tượng của anh, cũng không có quái vật nào bị nhốt trên cầu thang.
Thấy bọn họ đến gần, thi thể Phúc Hành Liêm đang bị nuốt trượt xuống tường.
Mặt tường vốn trơn bóng bằng phẳng bây giờ lại nhô ra bên ngoài gập ghềnh như trên mặt trăng, ở giữa khảm một cái lỗ đen to bằng chậu rửa mặt, bên mép còn có ranh nanh nhọn hoắt.

Lấy cái miệng lớn kia làm trung tâm, trên mặt tường loé lên từng tia sáng xanh, không ngừng lao về phía cái miệng đó theo quỹ tích phóng xạ.

Một lời mời đẹp đẽ nhưng trí mạng.
Nhưng hai vị được mời đều không ngốc.
"Đây là Biển phế tích, thứ này có thể được tính là động vật biển sâu không?" Nguyễn Nhàn chậc một tiếng: "Giống loài mới hay là...?"

"Máy móc sinh mệnh." Đường Diệc Bộ nói rồi cẩn thận vượt qua mấy cái chân của Phúc Hành Liêm: "Nó đang hấp thu tế bào nhân tạo trong dạ dày Phúc Hành Liêm."
Thấy hai người không mắc mưu, cái miệng quái vật kia há ra đóng lại hai lần, ánh sáng cũng tối dần xuống.

Nó cố gắng duỗi miệng dài ra, hút xác của Phúc Hành Liêm lên lần nữa.
Trong cầu thang trống trải mà yên tĩnh, một đường tiếp theo rất thông suốt.

Nguyễn Nhàn không quan tâm đến tầng hai tầng ba tràn đầy mùi thuốc mà trực tiếp dẫn Đường Diệc Bộ đi tới tầng bốn phế tích bệnh viện.
Tiếng khóc nức nở và tiếng nói nhỏ đang cách họ chưa đến mười mét.
Không biết có phải bởi vì thuốc men bị rò hay không mà tầng bốn mọc đầy thực vật.

Vừa mở cửa cầu thang ra, suýt nữa Nguyễn Nhàn đã trượt chân bởi lớp rêu dinh dính.

Những cây nấm nhạt màu tản ra ánh huỳnh quang màu ngà sữa vui mắt trong bóng đêm, tất cả mọi thứ trước mặt phảng phất giống như mộng cảnh.
Nguyễn Nhàn gật đầu với Đường Diệc Bộ, hắn hiểu ý bật đèn lên.
Theo ánh đèn sáng lên, tiếng nức nở và nói chuyện nho nhỏ cách đó không xa lập tức dừng lại, tiếng kim loại ma sát tạch tạch vang lên, chắc chắn đối phương đã lôi súng ra.
Nguyễn Nhàn nắm chặt súng máu trong tay, tựa lên góc tường: "Đừng khẩn trương, chúng tôi chỉ đến tìm đồ."
"Người phía đông." Người cách đó không xa hạ giọng, "Làm sao bây giờ? Tình huống này của Lục Minh không có cách nào đi được.

Chúng ta không thể liều mạng với bọn họ."
"Bọn họ vốn có thể không chào hỏi mà trực tiếp loại bỏ chúng ta.

Không chừng là không có ác ý thật..." Giọng nữ kia trả lời.

"Hay cứ thử nói chuyện một chút, đám người phía đông sẽ không phái người quan trọng đến nơi nguy hiểm này."
Người còn lại chỉ thống khổ lẩm bẩm.
Nguyễn Nhàn nhếch miệng, đi ra khỏi góc tường trước một bước.

Anh giơ cao hai tay lên: "Chúng tôi vừa tới Biển phế tích, là bị người của thuyền Tẩu Thạch ném đến tìm đồ...Vốn cho rằng nơi này ngoại trừ chúng tôi ra thì không còn có người khác, không ngờ nửa đường lại nghe được kêu thảm, cho nên mới lặng lẽ đến nhìn."
Đường Diệc Bộ lập tức đi theo ra, trong tay hắn chỉ cầm thiết bị chiếu sáng dùng để định vị, dáng vẻ ôn hòa vô hại.

Câu nói của Nguyễn Nhàn có độ tin cậy cao mấy phần.
Mặc dù đã cố gắng che dấu nhưng mấy người đối diện vẫn thả lỏng hẳn xuống.
Giữa bọn họ cách một mảng cỏ lớn rất giống cỏ lau, bên trên ngọn cỏ mọc lên những thứ quả màu xanh rất giống quả lý gai(*), tỏa ra ánh sáng màu lục.

Chân trái của một người đối diện đang cắm vào bụi cỏ, ngồi ở mép bụi cỏ rên rỉ thống khổ.
"Đây là..." Đường Diệc Bộ muốn lên tiếng nhắc nhở.
"Tôi biết." Nguyễn Nhàn ngắt lời hắn.

Anh đã nhìn thấy thứ này trong giám định "bảo vật" mà nhóm tặc đất cho.

Bọn họ gọi nó là cỏ sáng tắt, quý giá giống như một loại thuốc.

Nguyên nhân quý giá thì không thấy viết, chỉ nói sau khi xử lý cành lá của nó có thể dùng để làm nguyên vật liệu chế tạo ra công cụ.
Sau đó còn kèm theo một câu cảnh báo đỏ rực - "Cực kỳ nguy hiểm, cẩn thận lấp lóe."
Hiển nhiên mục đích của đám người đối diện không ở cành lá.


Một cái túi đang được mở ra ở ngay bên cạnh người bị thương, bên trong chứa đầy trái cây sáng tắt, ánh sáng màu xanh nhạt tươi mát chiếu sáng miệng túi.
"Bọn họ vẫn luôn làm như vậy, tùy tiện ném người vô tội tới." Người phụ nữ kia đứng lên.

Cô ta khoảng chừng hai ba mươi tuổi, hai gò má lõm sâu, cả người có chút buồn bã ỉu xìu: "Bọn họ không cho hai người bản đồ đúng không?"
"Đúng thế." Nguyễn Nhàn quan sát kỹ sắc mặt cô ta.
"Nếu hai người cũng tìm đồ trong bệnh viện này, có tìm được máy phun sương cầm máu và cưa xương không?" Người phụ nữ lau mồ hôi trên mặt: "Phun sương cầm máu của chúng tôi không đủ.

Nghe này, chúng tôi có thể cho hai người một phần bản đồ điện tử để trao đổi.

Hai người...!hai người có không? 3 bình phun sương là được, cưa xương dùng xong sẽ trả."
Đúng là trong ba lô có một thanh cưa xương.

Anh đã nhìn thấy Đường Diệc Bộ nhét năm sáu bình phun sương cầm máu vào ba lô.
"Cậu để ý không?" Nguyễn Nhàn quay đầu nhìn về Đường Diệc Bộ.
"Nghe anh." Hiển nhiên Đường Diệc Bộ đã tiến vào hình thức quan sát.
"...Có thể, nhưng mấy người phải đưa bản đồ ra trước." Nguyễn Nhàn hắng giọng.
"Vậy hai người ném cưa xương qua đây trước đi." Người phụ nữ cao gầy cắn môi.

Cô ta không đeo vòng tay điện tử, chỉ cầm lấy mặt dây chuyền treo ở ngực.

Một màn ánh sáng mơ hồ xuất hiện ở trước mặt cô ta: "Nhận được cưa xương, tôi sẽ lập tức chuyển bản đồ qua."
Nguyễn Nhàn lấy cưa xương từ trong ba lô, dứt khoát ném sang một bên khác, kim loại rơi xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Gần như ngay một giây sau, vòng tay của anh liền vang những tiếng tích tích nhận được số liệu lên tiếp.
"Nhanh, nhanh!" Sau khi gửi bản đồ đi, người phụ nữ lập tức dời sự chú ý sang chỗ khác: "Lão Hồ, anh đè hắn ta lại, chúng ta phải cắt chân hắn ta đi."
"Không có gây tê!"
"Chuẩn bị viên bổ máu, gây tê để nói sau!"
Người phụ nữ cắn răng một cái, cái cưa được khử độc xong lập tức cắt đứt da thịt.

Những tiếng kẽo kẹt khiến người ta tê cả da đầu, người đàn ông bị cưa chân phát ra một tiếng không gào thét không giống con người.
"Lão Hồ, ấn hắn ta lại! Động đậy sẽ xảy ra chuyện!"
"Nếu...!Nếu không tôi cho hắn ta một viên đom đóm đi, hôm nay tôi còn một viên."
"Không được, lão Phàn đã nói một ngày chỉ được dùng nhiều nhất ba viên đom đóm.

Hôm nay Lục Minh đã ăn ba viên rồi."
"Hắn ta cứ kêu như thế sẽ dẫn Phúc Hành Liêm tới!" Người đàn ông kia vội la lên, "Hết hy vọng đi thôi! Lần này xách về nhiều tài liệu như vậy, lão Phàn sẽ không để ý đến việc chúng ta tiêu hao nhiều hơn một viên.

Bên cạnh còn có hai tên nhóc kia đang nhìn chằm chằm, chuyện này phải càng nhanh càng tốt!"
"Thế nhưng..."
Nguyễn Nhàn lẳng lặng nghe hai người đối thoại.

Từ khi anh ném xương cưa qua, thỉnh thoảng người đàn ông kia còn vội vã cuống cuồng nhìn nó, nhưng người phụ nữ lại hoàn toàn dồn lực chú ý lên trên người đồng bạn bị thương.
Rất kỳ quái, xung quanh không có dấu vết động vật cũng không có xà ngang rớt xuống.


Nếu như trúng phải cạm bẫy phổ thông thì không cần dùng cách cưa bỏ cực đoan này.

Nguyễn Nhàn không nghĩ ra nguyên nhân đối phương bị thương.
Lúc anh đang nghi ngờ, cỏ sáng tắt trước mặt lóe lên một cái.
Cảm giác kia vô cùng kỳ dị, vừa rồi bụi cỏ giống như một hình chiếu bị hỏng, vặn vẹo sau một lúc liền biến mất tại chỗ, nửa giây sau lại lóe lên.

Chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, Nguyễn Nhàn đã thấy rõ chân của người đàn ông kia.
Anh lui về sau một bước, phía sau lưng đụng vào ngực Đường Diệc Bộ.
Cái chân kia phồng lên không chịu nổi, thô gấp khoảng ba lần cái khác.

So với việc bị sưng bình thường, nó giống một cái chân bù nhìn bị nhét quá nhiều cỏ hơn - vô số cây cỏ xanh tươi ướt át dính đầy vết máu chui ra từ vết nứt trên chân hắn ta, đồng thời còn đang không ngừng sinh trưởng.

Người phụ nữ kia đang cố gắng cưa bẹn đùi của người bị thương, muốn nhanh chóng cắt bỏ cái chân bị dị biến này đi.
Khi toàn bộ bụi cỏ lóe lên, người bị thương phát ra tiếng kêu càng thêm tê tâm liệt phế.

Người đàn ông bên cạnh hắn ta nhanh chóng lấy một viên thuốc nhỏ bằng hạt đậu hà lan từ trong túi ra.
Nó có chút nhấp nhô trong lòng bàn tay hắn ta, tỏa ra ánh sáng màu xanh chói mắt, đúng là hơi giống đom đóm.

Nguyễn Nhàn có thể ngửi được mùi ngọt ngào như bơ từ nó.

Chẳng biết tại sao anh lại chán ghét mùi vị đó theo bản năng.
Người đàn ông thở ra một hơi, do dự mấy giây, cuối cùng cũng nhét viên thuốc kia vào trong miệng người bị thương.
"Hồ Kiên!" Người phụ nữ cầm cưa xương rít lên một tiếng.
Người bị thương lại lập tức yên tĩnh trở lại.

Xuyên qua bụi cỏ, Nguyễn Nhàn thậm chí thấy được vẻ mặt mê say của người kia.
Nhưng mà mê say kia lại vô cùng ngắn ngủi.
Không đến nửa phút, người đàn ông vừa rồi còn gào thảm há miệng thật to.

Đám cỏ mọc ra từ mũi miệng của hắn ta với tốc độ mắt thường có thể thấy, lấp đầy mắt và tai hắn ta.

Vết thương mà người phụ nữ sắp cắt gần hết cũng mọc cỏ, sau đó là cơ thể, cánh tay.

Cả người hắn ta mềm nhũn phồng lên.
Người phụ nữ còn đang quỳ trên mặt đất, cầm cưa xương dính đầy máu, trên mặt là vẻ hoảng hốt: "Lục, Lục Minh..."
Giống như nghe được kêu gọi, người bị thương kia đứng lên.

Tư thế của hắn ta mềm oặt một cách quái dị, lội qua máu tươi của mình.

Nhưng hắn ta không đi về hướng đồng bạn mà là nhào vào bụi cỏ sau lưng.
Âm thanh rơi xuống nhẹ gần như không nghe thấy, rất nhanh bụi cỏ kia lại rậm rạp hơn chút.
"Hắn, hắn ta bị lây nhiễm.

Lâm Lâm, hắn ta bị lây nhiễm, là chúng ta quá chậm." Người đàn ông được gọi là "Hồ Kiên" thì thào nói: "Sớm biết thế nên dẫn theo lão Phan đi cùng, mẹ nó, vào lúc quan trọng lại không tìm được người..."
Cưa xương trượt xuống khỏi tay người phụ nữ, cô ta vùi mặt vào hai tay, bả vai run dữ dội.
"Tôi rất xin lỗi." Nguyễn Nhàn khẽ nói, "Mấy người còn cần phun sương cầm máu nữa không?"
"...Không cần." Người phụ nữ kia run rẩy đứng lên, dùng sức sụt sịt mũi.

Cô ta nhặt cái túi dính đầy máu bên chân lên ôm chặt nó vào trong lòng: "Anh, anh nhìn đi...Nơi này chính là chỗ nguy hiểm như vậy, hoàn toàn không nên để người mới xuống.

Nếu không phải lần này thiết bị của chúng tôi có hạn, tôi có thể đưa hai người đi."
"Cảm ơn.


Nhưng chúng tôi đã thu thập được đủ đồ rồi." Nguyễn Nhàn trấn an cười, anh có thể đoán ra cô ta muốn nghe cái gì.
Quả nhiên, vẻ mặt của người phụ nữ hòa hoãn một chút, nhưng đôi mắt vẫn đỏ bừng: "Anh là người không tệ, không thích hợp với ổ thổ phỉ phía đông."
"Nếu anh và bạn mình sống ở đó không nổi, trên bản đồ có thông tin, hai ngươi có thể đến thuyền Cực Lạc nương tựa." Cô ta thao tác trang bị định vị trong tay xong, lại bổ sung hai câu: "Thuyền trưởng thuyền Tẩu Thạch là một tên khốn không coi người như người, hai người gặp sẽ biết.

Điều kiện sinh hoạt ở chỗ chúng tôi tốt hơn nhiều, hoan nghênh hai vị tới bất cứ lúc nào."
Hai bộ đồ kim loại rơi xuống từ trần nhà.

Sau khi nhét chiến lợi phẩm và cưa xương vào cái bao sau lưng, đôi nam nữ còn sót lại bước vào bộ đồ kim loại, nhanh chóng được kéo lên trần nhà theo dây thừng.
"Thuyền Cực Lạc." Nguyễn Nhàn dồn lực chú ý lại mặt cỏ trước mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Thú vị, cô ta không có dấu hiệu nói dối." Đường Diệc Bộ đang lấy dao từ trong ba lô ra, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía gốc cỏ sáng tắt.
"Đó là bởi vì cô ta tin lời mình nói là sự thật." Nguyễn Nhàn hừ một tiếng, "Thỉnh thoảng con người sẽ như vậy."
Theo cách nói của người đàn ông kia, đối phương vốn nên là đội ngũ bốn người, mà vừa rồi chỉ có hai bộ đồ kim loại rơi xuống.

Người tiếp ứng phía trên có thể căn cứ vào nội dung giao lưu để điều chỉnh số lượng bộ đồ, không tồn tại việc thiết bị có hạn.

Giọng nói của cô ta chân thành thì chân thành, nhưng thuận tay mang cả cưa xương đi cũng không hề mập mờ.

Cả người tràn ngập mâu thuẫn.
Anh cũng không hề có chút ấn tượng tốt nào với hai người đó.
Thấy Đường Diệc Bộ có vẻ kích động với bụi cỏ kia, Nguyễn Nhàn cũng rút dao trong ba lô ra, quyết định tạm thời gác đề nghị của người phụ nữ kia lại: "Đường Diệc Bộ, vừa rồi tôi đã quan sát một chút, những ngọn cỏ này trước khi lấp lóe sẽ..."
"Sẽ run run ba lần." Đường Diệc Bộ nhún nhún vai, cắt cỏ răng rắc răng rắc: "Tôi cũng phát hiện ra.

Từ tình trạng vừa rồi, ánh sáng lấp lóe có thể là cách chúng săn mồi - lách vào cơ thể sau đó cắm rễ sinh trưởng."
Nguyễn Nhàn hơi kinh ngạc: "Quả của nó..."
"Một mùi bơ, thành phần gây mê.

Nhìn có vẻ chưa đến lúc chín, dưới đáy quả còn sót lại cánh hoa.

Nhưng nếu bọn chúng đã có thể nở hoa kết trái ở nơi này, chúng ta phải cẩn thận thứ thụ phấn." Đường Diệc Bộ vừa nói vừa bó cỏ lại: "Anh muốn nói những điều này?"
Nguyễn Nhàn thu hồi kinh ngạc lại.

Đến khi anh ý thức được thì một nụ cười đã tự nhiên nở trên miệng anh rồi.
Đường Diệc Bộ dừng động tác nhét cỏ vào ba lô: "...Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh cười như vậy.

Nguyễn tiên sinh, lời tôi vừa nói có vấn đề gì sao?"
"Không có, chúng ta đi thôi." Xem ra lần này anh không cần đặc biệt thả chậm bước chân vì đối phương nữa, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.
Nhưng sau khi trở lại địa bàn của đám tặc đất, tâm trạng tốt đẹp vi diệu của Nguyễn Nhàn nhanh chóng biến mất tăm.
"Ồ, lão Đồ nói không sai, đúng là hai tên ẻo lả, hiếm có hiếm có."
Cách một căn phòng kính nhỏ, một người đàn ông trung niên cơ bắp rắn chắc đang ngồi trên ghế.

Ông ta để đầu đinh, râu quai nón cắt tỉa cẩu thả, ngũ quan cứng rắn đoan chính.

Nhưng kết hợp với vẻ mặt láu cá vô lại kia, một chút chính khí đã biết mất hết.
Người kia duỗi lưng một cái, cầm bình rượu trên bàn lên xiêu vẹo đi về hướng bọn họ.

Sau đó ông ta cúi đầu xuống, ánh mắt ngả ngớn xuyên qua kính chống đạn thật dày đảo qua mặt hai người.

Sau khi quan sát, ông ta huýt sáo một cái, thậm chí còn dùng đốt ngón tay gõ lên tấm kính trước mặt Nguyễn Nhàn mấy lần.
"Lần đầu tiên ông đây thấy tiếc vì mình không thích đàn ông.

Haiz, lãng phí thật.".