Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 547: Ngoại truyện: Tưởng Trọng Hưng (1)




Khi Trọng Hưng ngồi xổm xuống, hắn nhìn thẳng vào gương mặt vô cùng xinh đẹp của Sở Du Ninh, đây là gương mặt xinh đẹp đến mức không gì sánh bằng, cô đã được người đàn ông đút no thỏa mãn, đôi môi của cô vừa đầy đặn vừa yêu kiều, trông có vẻ như đã được yêu thương rất lâu.

Tưởng Trọng Hưng nuốt một ngụm nước miếng theo bản năng, tuy rằng thân thể này của hắn mới bảy tuổi, nhưng trước khi trọng sinh hắn đã sắp trưởng

thành, cho nên… hắn càng không thể đối xử với cô như một người trưởng bối đơn thuần.

Trên thực tế, kiếp trước hắn đã nhìn thấy dáng vẻ bị thao của cô rất nhiều lần, chỉ là cô bị người đàn ông khác thao, mà đa số đều đến từ người cha mà hắn kính trọng nhất!

Khi đó hắn rất oán hận, oán hận người phụ nữ dơ bẩn này đã biến cha của hắn trở thành một người xấu xa. Ở trước mặt cô, cha hắn không còn là người đàn ông có dáng vẻ thành thục nghiêm túc, tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ, đỉnh thiên lập địa.

Dáng cơ thể giao triền ghê tởm của hai người bọn họ có thể xuất hiện ở mọi nơi, bất kỳ lúc nào!

Cô Kiều nói, cha hắn cũng không muốn, đều do người phụ nữ kia, là cô muốn áp chế cha hắn với thế lực giống như ánh mặt trời buổi trưa, nên cô mới quyến rũ câu dẫn cha của hắn, phá hoại thanh danh của hắn, mà cha của hắn cũng là vì những người đàn ông ở phía sau cô nên ông ta mới bị bức ép phải làm như vậy với cô.

Vì thế mỗi lần hắn nhìn thấy cô, hắn đều dùng những lời ác độc để nói chuyện với cô, hắn ước gì có thể thao chết cô, giải cứu sự nhẫn nhục của cha hắn. Hơn nữa, mẹ hắn đều trút hết sự tức giận lên người hắn, thậm chí có một lần bà ấy còn ra tay đánh hắn.

Hắn không hiểu, tại sao mẹ lại như vậy, Sở Du Ninh quyến rũ cha như vậy, khiến cha không bước vào cửa phòng của bà ấy, khiến bà ấy ở trong khuê phòng một mình trong suốt mười mấy năm, nhưng bà ấy lại luôn che chở cho cô, vì cái gì?

Vẫn là cô Kiều đã trả lời nghi vấn của hắn, cô ta nói… mẹ là vì cha, cũng là vì cậu của hắn… Vì chồng mình và em trai, nên bà ấy không thể không làm như vậy, nếu bà ấy không làm như vậy… thì bà ấy và hắn đều sẽ chết ở trong tay Sở Du Ninh.

Đúng vậy, người của nhà họ Sở tàn nhẫn độc ác như vậy, mà cha vì ích lợi, cậu lại bị sắc đẹp làm cho đầu óc mê muội. Nếu mẹ không ẩn nhẫn hy sinh, thì có lẽ bà ấy và hắn đã trở thành một đống xương trắng từ lâu rồi. Chỉ là mẹ hắn sợ hắn đau khổ, cho nên bà ấy mới khen ngợi thổi phồng Sở Du Ninh, tô son trát phấn lên mặt cô.

Từ đó về sau, hắn đã học được nhiều điều và thông minh, hắn không đối nghịch với Sở Du Ninh, mà hắn bắt đầu tiếp cận cô. Dường như cô giống hệt những gì cô Kiều đã nói, cô rất biết diễn, cô diễn giống như thật, khi cô diễn, có lúc hắn cũng không nhịn được mà hoảng hốt, hắn cảm thấy cô thật sự rất tốt với hắn…

Nhưng vẻ bên ngoài của hắn vẫn là lá mặt lá trái, hắn âm thầm tìm kiếm thời cơ, đúng là trời xanh không phụ người có lòng, rốt cuộc hắn cũng tìm được cơ hội,

hắn biết bên cạnh hắn có quá nhiều cao thủ, mà hắn cũng không thể khinh thường năng lực của cô, nếu hắn muốn xử lý cô, thì hắn chỉ có thể dựa vào chính mình.

Không phải là cô rát biết giả vờ hay sao? Không phải là cô đang giả vờ đối xử tốt với hắn hay sao? Liệu cô có thể vì cứu hắn mà hãm sâu vào tình cảnh nguy hiểm hay không?

Một suy nghĩ điên cuồng này đang dâng lên ở trong đầu của hắn, đây là cách một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.

Hắn tìm thấy cô Kiều, cầu xin cô ta sắp xếp kế hoạch giúp hắn, nhờ cô ta giả làm kẻ ác bắt cóc hắn, dùng tính mạng của hắn để đổi lấy tính mạng của cô!

Cô Kiều do dự rất lâu, cuối cùng cô ta vẫn đồng ý. Đáng tiếc… lúc hắn xoay người lại, hắn không nhìn thấy trong đáy mắt của cô Kiều đang dâng lên một sự tham lam.

Cô Kiều bảo cô lặng lẽ tới một mình, nhưng tên ngốc Sở Du Ninh này lại thật sự làm như vậy, hắn biết, với năng lực của cô, cô cũng không lo lắng khi bị nhà họ Kiều tính kế, nhưng cô lại không biết, người thật sự muốn lấy mạng của cô chính là hắn!

Trên thực tế, khi hắn nhìn thấy cô thật sự hắn cứu hắn, hắn kích động đến mức bàn tay cũng run lên, nhưng khi đó hắn đã bị sự thù hận bao phủ, nên hắn cũng không biết điều này chứng tỏ cho cái gì.