Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 537: Ngoại truyện: Cố Nam (8)




K trầm mặt chậm rãi đi đến trước mặt Sở Du Ninh, anh nhìn từ trên cao nhìn xuống những dấu vết ở trên người cô, ánh mắt của anh càng ngày càng trở nên lạnh lùng u ám. Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của anh, trong lòng Sở Du Ninh chùng xuống, đây là… anh đã thật sự tức giận rồi sao? Tức giận cái gì? Sở Du Nhàn đã nói với anh cái gì?

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, ai cũng không nói gì, mãi đến khi… K liếc nhìn Sở Du Nhàn bằng ánh mắt sâu sắc.

Sở Du Nhàn lập tức hiểu ra, hắn cởi áo khoác ra và bọc kín người Sở Du Ninh, sau đó hắn dùng sức bế Sở Du Ninh lên.

Trái tim của Sở Du Ninh càng trở nên trĩu nặng, anh không muốn ôm cô… Xem ra anh đã vô cùng tức giận, nhưng… rốt cuộc là tại sao anh lại tức giận? Những người thông minh yêu thương Sở Du Ninh đều trở nên ngu ngốc.

Sở Du Nhàn cúi đầu liếc nhìn Sở Du Ninh, một người xảo trá giả vờ như hắn cũng không thể lộ ra sắc mặt tốt. Sau khi Sở Du Ninh thấy vậy, cô hơi mím môi, cô biết những người đàn ông của cô đều không thích Cố Nam, nhưng… dù bọn họ không thích hắn thì bọn họ cũng không nên tức giận nhiều như vậy, không đến mức phải như thế…

Cố Nam nhìn hai người bọn họ đưa Sở Du Ninh đi, ngôi miếu đổ nát lại khôi phục dáng vẻ u ám một lần nữa, ánh trăng ảm đạm lạnh lùng cũng chậm rãi biến

mất, cuối cùng huy*t động hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Mà Cố Nam cũng từ dáng vẻ hòa thượng chuyên mê hoặc linh hồn của người khác biến về dáng vẻ tàn nhẫn không có lòng trắc ẩn….

Đúng vậy, bây giờ ở trong lòng Cố Nam chỉ có một mình Sở Du Ninh, khi nàng ở đây thì hắn mới có dáng vẻ tồn tại giống như con người.

Trên thực tế, bởi vì mối quan hệ với Sở Du Ninh nên Cố Đông đã không định tìm Cố Nam để báo thù, với những thủ đoạn trước kia của Cố Nam, Cố Đông có thể buông bỏ thù hận, nhưng suy cho cùng hắn cũng không muốn nhìn thấy Cố Nam.

Từ đó về sau, Cố Nam đều luôn trốn tránh ở trong huy*t động, ngoại trừ lúc Sở Du Ninh tìm hắn, thì hắn sẽ không bao giờ bước ra ngoài dù chỉ một bước.

Còn lý do tại sao những người đàn ông của Sở Du Ninh đều chán ghét hắn… Đó đều là do dị năng biến hình của hắn.

Dựa vào cái gì mà Sở Du Ninh có thể vì tư bản mà bước từng bước đi đến hôm nay? Ngoại trừ đầu óc khiến người khác khó đề phòng, thị dị năng biến hình cũng có công rất lớn.

Dị năng biến hình có rất nhiều lợi ích, đó đều do dị năng biến hình, nên đương nhiên Cố Nam cũng không ngoại lệ.

Sở Du Ninh thật sự thích hắn, rất thích vô cùng thích, nhưng… cũng giới hạn trong cơ thể cực phẩm của mình, còn có hắn…Nngười có thực lực đứng đầu Đương Kim Hoa Hạ.

Đúng vậy, Cố Nam là người có dị năng đi ngược chiều sớm nhất, mà hắn có dị năng cắn nuốt rất bá đạo, trải qua sự thăng cấp liên tục, nên bây giờ hắn còn có vài lần cơ hội có thể cắn nuốt, nhưng bản thân hắn cũng không rõ.

Ai có thể không yêu một người đàn ông như vậy? Chỉ là người đàn ông như vậy, chỉ thuộc về một mình Sở Du Ninh, điều này thật sự rất có linh tính…

Đúng vậy, bản thân Sở Du Ninh cũng thừa nhận, khi cô đứng ở trên đỉnh cao của quyền lực, có năng lực và thực lực thì cô có thể sánh vai với những người đàn ông ưu tú mạnh mẽ đó, cô cũng yêu thích những người đàn ông có khuynh hướng phát triển theo kiểu người đàn ông tồi.

Cô muốn những người đàn ông ưu tú đó hoàn toàn thuộc về cô…

Cô không cảm thấy chuyện này có gì không đúng, suy cho cùng ý nghĩa của cuộc sống là ở chỗ sinh sản, nếu xét theo di truyền học, cô có thể khống chế gen ưu tú ở trong tay, thì sẽ có thể phục vụ cho bản năng sinh mệnh của chính mình.

Chỉ là những người đàn ông của cô quá ưu tú, mặc dù cô dùng ích lợi và tình cảm để buộc chặt bọn họ lại với cô, nhưng cô không thể bảo đảm bọn họ có vì lang nhiều thịt thiếu* mà tìm tới người khác hay không.

*Nó là một phép ẩn dụ cho việc càng ít của cải và càng có nhiều người chiếm đoạt nó.

Lúc cô không thể xác định chắc chắn, thì Cố Nam đã khóa kín hoàn toàn trái tim của Sở Du Ninh, nên cô thiên vị hẳn hơn thì cũng không có gì phải đáng trách…

Nhưng sự thật hiển nhiên, những người đàn ông của cô sẽ không nghĩ như vậy… chỉ có nàng cảm thấy chuyện này rất bình thường.