Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 531: Ngoại truyện: Cố Nam (2)




“Đại sư…” Sở Du Ninh nói với giọng điệu yêu kiều mềm mại, nỉ non, giống như làn gió thơm thổi đến bên cạnh Cố Nam. Cô cũng không chạm vào Cố Nam, chỉ là cô cách hắn rất gần, gần như cô muốn dán lên người hắn, thậm chí Cố Nam có thể cảm nhận được mùi hương ấm áp đang truyền đến từ trên người cô.

Ánh mắt của Sở Du Ninh tham lam lướt qua gương mặt của Cố Nam, cuối cùng dừng lại ở trên cổ áo cấm dục của hắn: “Đại sư nhớ Ninh Ninh sao?” Cô tiến đến bên tai Cố Nam, dùng giọng điệu nhẹ nhàng để hỏi hắn.

Cố Nam hơi nhíu mày, hắn né tránh lùi về phía sau theo bản năng, tuy rằng người khác sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ đang né tránh của hắn, nhưng điều này vẫn bị Sở Du Ninh phát hiện.

Sở Du Ninh mỉm cười… Nụ cười của cô rất xinh đẹp và quyến rũ, giống như trăm hoa đua nở. Tuy cô rất xinh đẹp, nhưng… cũng lộ ra sự dục vọng… Hắn không quan tâm đến dục vọng ham muốn của Sở Du Ninh, nhưng thông qua biểu hiện trên gương mặt của cô vẫn khiến người khác cảm thấy cô có một vẻ xinh đẹp đến mức kinh ngạc.

Sở Du Ninh dán lên người Cố Nam, đi tới phía sau hắn, bộ ngực đầy đặn đột ngột dán lên tấm lưng của Cố Nam, bàn tay mảnh khảnh men theo bả vai bên trái của Cố Nam và nhẹ nhàng sờ soạng từng tấc cơ ngực của hắn, đôi môi nóng bỏng của cô như có như không dán lên tại trái của Cố Nam.

“Đại sư…” Sở Du Ninh dán chặt lên người Cố Nam, cô thở hổn hển nói: “Ninh Ninh… thật sự thích ngài…” Cô lẩm bẩm nói, trong đôi mắt chứa đầy dục vọng, cô mút vành tai của Cố Nam, đầu lưỡi cuốn lấy nó một cách triền miên, gần như toàn bộ cơ thể của đều đang nói ra cô thích hắn.

Đột nhiên Cố Nam cảm thấy chấn động, hắn khó chống lại sự công kích của cô, rõ ràng là hắn biết Sở Du Ninh chỉ tùy tiện nói thích hắn, nhưng trái tim của hắn lại bất giác đập loạn, giống như nó muốn nhảy ra bên ngoài.

Nhưng Cố Nam vẫn không cử động, hắn biết rõ, Sở Du Ninh làm như vậy là để phối hợp tạo ra bầu không khí, nếu hắn cử động, thì tất cả mọi thứ sẽ trở lại lúc ban đầu. Chỉ là… chỉ là nội tâm của Cố Nam vẫn không nhịn được mà hy vọng xa vời, Có phải… là cô thật sự thích hắn hay không?

Sở Du Ninh tham lam liến mút vành tai của Cố Nam, đôi tay vuốt ve ở trên người hắn một cách khó nhịn, chậm rãi, cô di chuyển từ phía sau Cố Nam đến phía trước mặt hắn, nhẹ nhàng uyển chuyển ngồi lên phần hông mạnh mẽ của Cố Nam.

“Đại sư…” Sở Du Ninh vòng tay lên cổ Cố Nam, d*m huy*t đè mạnh lên giữa háng của hắn, cô khẽ lắc chiếc eo thon thả, khiến d*m huy*t đầy đặn ướt dầm dề lập tức ma sát lên côn th*t của Cố Nam cách lớp quần áo của hai người.

Cố Nam cảm thấy may mắn vì bản thân có được dị năng biến hình, hắn không quan tâm đến dục vọng đã tăng vọt lên như thế nào, hắn vẫn có thể khống chế độ mềm cứng của côn th*t, nếu không, bây giờ côn th*t của hắn nhất định sẽ trở nên cương cứng.

Đương nhiên là Sở Du Ninh cũng cảm nhận được côn th*t của Cố Nam vẫn mềm mại, nhưng cô không tức giận, ngược lại là trong lòng lại dâng lên một ham muốn chinh phục không chịu thua kém.

Sẽ tăng thêm nhiều sự mới lạ, thế nhưng còn có nam nhân không dao động đối với thân thể của cô, điều này làm cho người vẫn luôn được nam nhân theo đuổi như Sở Du Ninh cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Sở Du Ninh cũng rất có tinh thần, lúc này trong đôi mắt của cô không chỉ xuất hiện tình yêu, mà ngay cả tình yêu ở trong trái tim của cô cũng sắp tràn ra ngoài.

Sở Du Ninh đã không sử dụng cách biểu diễn chìm đắm này từ rất lâu, nhưng cũng may điều này cũng không mới lạ, cô tiến vào trạng thái trong nháy mắt.

Thấy hòa thượng không dao động, trong đôi mắt của Sở Du Ninh tràn ngập sương mù, cô tủi thân hôn lên môi hắn: “Đại sư… Đại sư…” Cô vừa nhắm chặt đôi môi của hắn để liếm mút lung tung, vừa đau khổ nói: “Ngài nhìn tôi đi, nhìn tôi đi… Tôi thật sự… thật sự rất thích ngài… Vì sao ngài lại không chịu nhìn tôi …”

Sở Du Ninh hơi ngẩng đầu, nước mắt của cô chảy ra từ trong khóe mắt, vài giọt nước mắt men theo gương mặt và chảy vào hai đôi môi, khẽ vuốt ve cơ hàm của nàng, một vài giọt nước mắt khác lại nhỏ lên tĩnh mạch của hòa thượng, giọt nước mắt thong thả trượt xuống, bao phủ lên cổ áo kín đáo của hắn, nhưng hắn vẫn bất động, tĩnh tâm giống như Phật.