Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 527: Ngoại truyện: Cao Dương, Diệp Thần (3)




Bởi vì đợt này quá kịch liệt, thời gian cũng không phải là dài quá, nhưng Sở Du Ninh đã mệt tới nỗi không thể đứng dây.

Cao Dương duỗi tay cởi dây lưng buộc trên cổ tay Sở Du Ninh, Diệp Thần thuận thế ôm cô vào trong ngực.

Sở Du Ninh mỏi mệt nâng mắt, cô định lên tiếng nói với bọn họ nhưng lại thầm phát hiện, mình không còn chút sức lực nào để nói nữa.

Khác với Sở Du Ninh, thần khí hai người đàn ông đó rất sảng khoái, đặc biệt là Diệp Thần, hô hấp không thay đổi gì cả, thực chất… Sở Du Ninh chính là đồ bổ cho anh, sức lực tiêu hao này không tính là gì cả.

Cao Dương lấy một thứ ra khỏi rương, Diệp Thần ôm Sở Du Ninh đến chỗ hắn xem, tầm mắt đặt lên món đồ kia đó là một món đồ bằng da màu đen, hơi kỳ lạ, không thể biết được nó dùng để làm gì.

Thẳng đến khi Cao Dương đem vật đó mặc vào cho Sở Du Ninh mới nhìn ra được đó là thứ gì.

Một món là đồ dùng tình thú bằng da, có một cái đai lưng bên hông, trên đó treo thêm cả hai cái vòng, cái vòng được trong lên đùi Sở Du Ninh, đai lưng hai bên còn có sợi dây thừng màu đen rất dài móc nối với xích sắt.

Thứ này được sử dụng như bàn đu dây, nhưng… nó quá gợi dụ, Sở Du Ninh lo lắng như một đứa trẻ nhỏ, nếu bị treo lên cái bàn đu dây bằng da ấy, nơi bí mật sẽ mở rộng ra toàn bộ, nhìn không sót gì…

Gương mặt Sở Du Ninh lập tức đen kịt, cô không còn sức để phản kháng… Trước đấy chỉ có Cao Dương, cô còn uy phong khỉa kháy hắn được, nhưng giờ lại có thêm Diệp Thần, dù có cho trăm triệu cô cũng không dám.

“Đừng sợ đừng sợ, em có thể nắm hai bên dây thừng, không nắm dây thừng thì ôm tôi cũng được!” Cao Dương tới đằng sau Sở Du Ninh, dán chặt vào phía sau lưng cô, nhẹ nhàng hôn lên đầu vai tinh tế bóng loáng của cô. “Cút!” Sở Du Ninh bất lực mắng chửi, bây giờ cô không muốn nhìn thấy hắn nữa!

Cao Dương bỗng nhớ tới gì đó: “May mà em nhắc anh!” Dứt lời, hắn kéo một cái giá bên cạnh ra, trên giá đặt rất nhiều chiếc hộp lớn bé, còn có cả… đủ loại dương v*t giả….

Hình dạng dương v*t giả không chỉ giống con người, mà mẹ nó còn giống động vật…

Sở Du Ninh vừa muốn mắng chửi, vừa thấy thứ hắn lấy không phải là những món dương v*t giả kỳ lạ đó, cô lập tức câm miệng, cô thật sự sợ tên đàn ông Cao Dương chó má này lại bảo cô nhắc hắn nữa!

Cao Dương lấy ra ba món đồ, cái đầu hơi nho nhỏ, chỉ có cái cuối là lớn nhất, nguyên vẹn trong suốt.

Sở Du Ninh khó hiểu nhíu mày: “Đây là gì?”

Cao Dương nở một nụ cười thần bí, cầm một cái ma sát lên đầu v* phấn nộn của Sở Du Ninh.

Sắc mặt Sở Du Ninh thay đổi lớn: “Cao Dương, anh có ý gì! Tôi có dị năng biến hình, sao giữ lại thứ này trên người được!”

“Tôi biết tôi biết, em coi nó thành vật dụng tình thú rồi dùng một lần là được!” Nói xong, hắn trong vật đó lên đầu v* Sở Du Ninh, Sở Du Ninh muốn ném nó đi, nhưng bỗng dưng có một cơn đau đớn bén nhọn lan truyền đến, nó rất nhanh chóng qua đi, sau đó đánh úp tiếp là dòng điện nhỏ bé yếu ớt xẹt qua.

“Ưm…” Ánh mắt Sở Du Ninh lập tức trống rỗng, thứ này…

Cơ thể Sở Du Ninh vốn mẫn cảm, sau khi đeo thứ này lên, cơn khoái cảm trên đầu v* đã tăng lên gấp bội lần. Cao Dương thấy Sở Du Ninh sướng đến nỗi ngậm miệng thì hắn vội vàng đeo lên cho cô một cái khác: “Tôi là người đề ra ý tưởng, còn vật dụng thì do K nghiên cứu phát minh!” Nói xong, hắn đưa cái cuối cùng cho Diệp Thần: “Phía dưới để anh đi!”

Diệp Thần im lặng nhìn món đồ ấy một lát, rồi anh thật sự duỗi tay nhận lấy.

Vẻ mặt Sở Du Ninh hoảng hốt, nhưng khác thường trên cơ thể khiến cô không thể nào chú ý tới cảnh này.