Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 517: Ngoại truyện: Tưởng Thanh Vũ (8)




Sở Du Ninh cũng không sử dụng dị năng biến hình mà phản ứng bằng bản năng. Nghĩ đến việc bây giờ cô đang hút chặt lấy ngón tay của Tưởng Thanh Vũ thì Sở Du Ninh cảm thấy hưng phấn một cách khó hiểu.

Đúng vậy, rõ ràng là ngay cả côn th*t của anh cũng từng ăn rồi nhưng cô vẫn cảm thấy hưng phấn khi nghĩ đến đây là ngón tay của anh.

Vừa mới này thôi Tưởng Thanh Vũ vẫn dùng ngón tay này để cầm văn kiện quyết định vận mệnh tương lai của Hoa Hạ, thậm chí còn ký xuống luật quản lý dị năng giả. Bao lâu? Có lẽ còn chưa cả đến năm phút!

Những người tự cho là thanh cao đó sẽ như nào? Thần của bọn họ, vào lúc này, ngăn cách với họ bởi bức tường, đang cẩn thận lấy lòng một người phụ nữ ai cũng có thể làm chồng như cô.

Sự thỏa mãn về thể xác chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sự thỏa mãn về tinh thần đã khiến Sở Du Ninh say mê quên hết tất cả.

Sau khi Tưởng Thanh Vũ thích ứng với lực hút của Sở Du Ninh thì thong thả rút ngón tay ra, loại sức lực này tiểu huy*t của Sở Du Ninh không thể chống lại được, mặc dù không muốn nhưng cô chỉ có thể trơ mắt cảm nhận ngón tay của anh rời đi.

Nhưng ngay khi ngón tay sắp rút ra khỏi tiểu huy*t hoàn toàn thì ánh mắt Tưởng Thanh Vũ đột nhiên trầm xuống, dùng sức đâm ngược ngón tay vào.

“A” Sở Du Ninh không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, kích động bất ngờ khiến cô ưỡn người lên.

Tưởng Thanh Vũ không do dự nữa, nương theo cái lực này rút ra đâm vào mãnh liệt, mỗi lần ra vào đều lôi ra theo một chút mật dịch, mãi tới khi ngón tay nhiễm đầy mật dịch rồi thì anh ra vào cũng càng thêm thuận lợi.

Động tác của Tưởng Thanh Vũ càng lúc càng nhanh hơn, Sở Du Ninh bất lực vươn tay nắm lấy cổ tay anh, cô không biết là muốn anh dừng lại hay là muốn anh mạnh hơn nữa, ngón tay cô bắt lấy tay anh, dùng nhiều sức lực nhưng chẳng ảnh hưởng chút nào tới động tác của Tưởng Thanh Vũ, anh ra vào ngày càng nhanh hơn, ác liệt hơn.

Dần dần Sở Du Ninh cũng quen với cảm giác này, dù sao ngón tay vẫn là ngón tay, tuy rằng linh hoạt hơn nhưng so với côn th*t thì cảm giác vẫn ít hơn một chút, nhưng khi cô hoà hoãn thì Tưởng Thanh Vũ đột nhiên lại nhét thêm một ngón tay nữa vào trong…!

Bởi vì hành động trước đó cho nên ngón trỏ của Tưởng Thanh Vũ cũng dính một ít mật dịch, nhưng vẫn là quá ít, phần lớn vẫn còn khô ráo, khi hai ngón tay chụm lại đút vào thì một ngón tay ướt át bôi trơn, một ngón tay kia lại khô ráo, hai xúc cảm cực hạn trái ngược nhau đã làm cơ thể Sở Du Ninh cứng ngắc! “A” Cô kêu thành tiếng. Tưởng Thanh Vũ nhìn Sở Du Ninh, nhìn cô đang dần dần bị dục vọng lấn át, nhìn cô dần dần mất bị kiểm soát theo động tác của anh, cảm giác thỏa mãn khó tả dần lan tràn trong lòng anh.

Tốc độ của Tưởng Thanh Vũ vẫn như cũ, nhưng cảm giác của một ngón tay và hai ngón tay hoàn toàn khác nhau. Bàn tay của Sở Du Ninh vẫn đang đặt trên

cánh tay Tưởng Thanh Vũ, nhưng nó chỉ đặt hờ ở đó, như thể sẽ bị bỏ ra bất cứ lúc nào.

Không bao lâu, một cảm giác tê dại khác lạ từ từ tản ra trong tiểu huy*t của Sở Du Ninh, hô hấp của cô dần trở nên dồn dập, bàn tay nhỏ bé yếu ớt nắm lấy, nhưng mỗi lần đều trượt xuống vì không còn sức lực.

Tưởng Thanh Vũ mím môi, vừa kìm nén hơi thở dồn dập của chính mình vừa cắm thêm một ngón tay vào, tuy rằng không thể sánh với côn th*t nhưng Sở Du Ninh vốn cực kỳ nhạy cảm, ba ngón tay cũng đã đủ để đưa cô tới cao trào. Quả nhiên Tưởng Thanh Vũ ra vào chẳng lâu sau Sở Du Ninh đã run rẩy đạt cao tr/ào.

Hô hấp của Sở Du Ninh dồn dập và gấp gáp, mang theo sự mềm mại tận xương, lồng ngực Tưởng Thanh Vũ phập phồng, côn th*t ở dưới háng căng ra như muốn nổ tung, nhưng ngay cả như vậy thì anh vẫn chậm rãi rút ngón tay ra.

Tưởng Thanh Vũ cúi người hôn lên trán Sở Du Ninh: “Ngoan, ở đây đợi anh.”

Vốn đang đắm chìm trong cao trào Sở Du Ninh đột nhiên mở mắt ra, ý gì thế? Anh định cứ thế kệ cô sao? Mơ đi!