Trái tim Sở Du Ninh khẽ run lên, cô ít khi tới chỗ Tưởng Thanh Vũ, không phải vì Thẩm Hạo Nguyệt, cũng không phải vì anh bận, mà là vì cô sợ mình sẽ chìm vào sự dịu dàng cực hạn này.
Có quá nhiều người đối xử rất tốt với Sở Du Ninh, hoặc là kinh thiên động địa, hoặc là âm thầm không chút dấu vết, nhưng những điều này Sở Du Ninh cũng không quá quan tâm. Chỉ có ở chỗ Tưởng Thanh Vũ, chỉ cần nằm trong vòng tay anh cô có thể cảm nhận được một nỗi thương tiếc không thể xem nhẹ, sâu nặng như núi cao biển rộng. Tưởng Thanh Vũ muốn lập kết giới tinh thần lực nhưng lại bị Sở Du Ninh ngăn lại, tuy rằng đã trầm luân nhưng vẫn chưa quên mục đích cuối cùng, Tưởng Thanh Vũ cũng không còn cách nào đành phải kéo chăn bông che hai người lại.
Chiếc chăn bông không mỏng cũng không dày, được bao bọc bởi sức mạnh tinh thần lực, nhưng nó vẫn có thể che đậy được cơ thể đang chồng lên nhau của hai người. Dưới lớp chăn bông, Tưởng Thanh Vũ nhẹ nhàng cởi vạt áo của Sở Du Ninh ra, vòng một đầy đặn dưới lớp áo lót mỏng manh dần dần lộ ra, xuống chút nữa chính là vòng eo thon thả xinh đẹp của Sở Du Ninh.
Hô hấp của Tưởng Thanh Vũ cứng lại, anh chưa bao giờ quả để ý đến phụ nữ, cũng hiểu vẻ đẹp của phụ nữ trong miệng của đám đàn ông là cái gì, nhưng mỗi khi ở bên Sở Du Ninh thì trong lòng luôn không nhịn được mà cảm thán. Thậm chí Tưởng Thanh Vũ cũng cảm thấy mấy lời đó quá nhạt, thậm chí không thể miêu tả được một phần vạn của cô ấy.
Ánh mắt của Tưởng Thanh Vũ nhìn dọc xuống theo cơ thể của Sở Du Ninh, tầm mắt rơi vào quần lót cùng kiểu dáng với quần áo của cô, lúc này dị năng biến hình cực kỳ có tác dụng, vốn dĩ quần áo đang ở trên người Sở Du Ninh thì không biết đã biến mất từ bao giờ.
Bàn tay ấm áp của Tưởng Thanh Vũ chạm vào quần lót của Sở Du Ninh, ánh mắt anh dừng lại ở trên mặt cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa tiểu huy*t của cô, thấy Sở Du Ninh nhắm mắt lại thoải mái lúc này mới luồn ngón tay qua quần lót chạm vào tiểu huy*t của cô…
Sở Du Ninh thả lỏng thân thể, cảm nhận sự tê dại ngứa râm ran nơi tiểu huy*t, chỉ một lát sau đã ướt đẫm.
Tưởng Thanh Vũ thấy vậy, bàn tay to dày rộng chui vào từ phía lưng quần, cả bàn tay dán lên bụng của Sở Du Ninh trượt tới tiểu huy*t. Sở Du Ninh cảm
nhận được bàn tay ấm áp và thô ráp của Tưởng Thanh Vũ chậm rãi xẹt qua, sờ soạng một lát ở nơi tiểu huy*t, cẩn thận vạch ra đút một ngón tay vào.
Kỹ năng của Tưởng Thanh Vũ có hạn, thậm chí còn có chút ngốc nghếch, sau bao nhiêu năm kỹ năng của anh vẫn chỉ ở trình độ mẫu giáo, thậm chí lần đầu tiên của Thẩm Hạo Nam còn tốt hơn anh nhiều.
Nhưng so với sự vội vàng của những người đàn ông khác thì Tưởng Thanh Vũ rất kiên nhẫn, và cũng cực kỳ cẩn thận khi đối xử với Sở Du Ninh. Ngón giữa của anh nhẹ nhàng chạm vào tiểu huy*t của Sở Du Ninh, kiên nhẫn trêu chọc nó theo chuyển động tròn, cho đến khi chỗ thịt huy*t kia ngày càng mềm mại hơn, thậm chí còn bắt đầu không biết xấu hổ hút vào bên trong vì không được thỏa mãn, lúc này anh mới dám chọc vào bên trong tìm kiếm.
Tưởng Thanh Vũ thiếu kinh nghiệm không có nghĩa là Sở Du Ninh cũng thiếu kinh nghiệm, nhưng người thân kinh bách chiến như Sở Du Ninh cũng không có nghĩa là sẽ từ bị động thành chủ động, cô thích nhìn anh cẩn thận làm cô hài lòng với vẻ lão cán bộ, chỉ có ở thời điểm này thì vẻ lão cán bộ kia của anh mới toát ra vẻ gợi cảm, hơn nữa dáng vẻ gợi cảm này nở rộ vì cô.
Cơ thể Sở Du Ninh nhạy cảm đến mức Tưởng Thanh Vũ cũng không tốn nhiều sức khi đưa ngón tay vào, nhưng khi anh đút cả ngón tay vào và định rút ra thì tiểu huy*t của Sở Du Ninh kẹp thật chặt.
Tưởng Thanh Vũ đột nhiên cau mày, hô hấp như ngừng lại, tầng mị thịt mềm mềm mịn mịn quấn chặt, mút lấy, giống như không chịu rời khỏi ngón tay anh.