Sở Du Ninh gật đầu, đúng vậy, Tiểu Trọng Hưng cực kỳ sùng bái Tưởng Thanh Vũ, nhỏ tuổi nên học rất nhanh, cậu so với Tưởng Thanh Vũ còn giống ông cụ non hơn, lời này của cô giáo cũng không sai, Tưởng Thanh Vũ nên sửa tật xấu này của anh, nếu không Tiểu Trọng Hưng chẳng có tuổi thơ gì đáng thú vị!
Cô lăn lộn trên chiếc giường êm ái và nằm dài một cách uể oải cho đến khi cô ta nói.
“Sao ngài lại có thể dây dưa không rõ với một người phụ nữ như Sở Du Ninh, ngài làm như vậy có xứng với phu nhân và Trọng Hưng không!”
Cái duỗi eo lười biếng của Sở Du Ninh đóng băng ở đó, sau khi hiểu ý của cô ta thì cô đột nhiên từ trên giường ngồi thẳng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa, dưới tác dụng của tinh thần lực, cô đã nhìn rõ được cô giáo này. Vốn Tưởng Thanh Vũ đang đứng, anh vẫn dành sự kính trọng cho người giáo viên mà Thẩm Hạo Nguyệt đã phải vị cố gắng rất nhiều để tìm kiếm, nhưng vào lúc này anh nhìn cô ta ánh mắt trầm xuống.
Một lúc sau Tưởng Thanh Vũ xoay người kéo ghế ngồi xuống, nhìn thẳng vào cô giáo..
Đồng tử của cô ta co rút lại, cô ta là người khôn ngoan, biết được Tưởng Thanh Vũ làm hành động này chính là của cấp trên, lúc này, cô ta chỉ là cấp dưới của anh.
“Cô giáo Kiều, cô nghĩ Ninh Ninh là người như thế nào?” Tưởng Thanh Vũ trầm giọng hỏi.
Nếu Tưởng Thanh Vũ hỏi những câu hỏi khác thì cô giáo Kiều vẫn có thể trả lời một cách có lý trí nhưng khi anh đã nhắc đến Sở Du Ninh thì một cơn giận khó hiểu lập tức dâng lên? Cô giáo Kiều lạnh lùng hừ một tiếng: “Một người phụ nữ không có đạo đức và mấu chốt, ai cũng có thể làm chồng!”
Nghe thấy câu này, Sở Du Ninh cong môi, cô còn tưởng rằng người phụ nữ này vốn được mệnh danh là thông minh nhất thì có thể nói ra được cái gì kinh thiên cơ, nửa ngày cũng chỉ phun ra câu tầm thường.
Vẻ mặt của Tưởng Thanh Vũ lại trở nên u ám: “Mọi người đều nói rằng cô giáo Kiều rất thông minh, nhưng bây giờ xem ra cũng chỉ là như thế.”
Lời nói của Tưởng Thanh Vũ đã khiến sắc mặt của cô giáo Kiều khẽ thay đổi, lửa giận trong lòng càng tăng lên, nhưng cô ta lại không mất lý trí, ngược lại bình tĩnh tiếp tục nói: “Tưởng tiên sinh, mong anh đừng đổi chủ đề, tôi không tin anh không rõ sự ảnh hưởng của bản thân tới Trọng Hưng. Tôi biết anh ở bên cô ta vì hai lý do: một là sắc đẹp, hai là lợi ích.”
Tuy có chút nóng nảy, nhưng Sở Du Ninh cũng khá tán thưởng thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của cô giáo Kiều, đừng nói cô ta chỉ là một người phụ nữ, đến cả cấp dưới của Tưởng Thanh Vũ cũng sẽ khó nhịn nỗi kinh sợ dưới sự chỉ trích thẳng thắn của anh, nhưng cô ta không như vậy. Tuy có hoảng sợ nhưng cô ta vẫn có thể duy trì được một phần lý trí, xem ra ánh mắt của Thẩm Hạo Nguyệt không tồi.
“Nếu nói về nhan sắc, tôi không nghĩ Sở Du Ninh e gì đặc biệt, có vô số người tâm địa và thể xác đẹp hơn cô ta, cho dù là dị năng biến hình thì với thân phận hiện tại của ngài thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Nhưng tôi biết rằng ngài không phải là một người đàn ông nông cạn như vậy.”
Sở Du Ninh nhướng mày, xinh đẹp, nịnh nọt rất cao tay! Bằng cách này cô ta vừa có thể dẫm lên Sở Du Ninh vừa xoa dịu cơn giận dữ của người đàn ông này.
Những thiếu sót của Sở Du Ninh là gì? Tất nhiên cơ thể và tâm hồn không sạch sẽ, loại tình huống này ở trong mạt thế là điều cực kỳ phổ biến, dù sao thế đạo hiện giờ chính là như vậy. Đã thế, những người trong sạch cả về thể xác lẫn tinh thần đều rất ít, có thể nói đã đạt đến mức hiếm có.
Nhưng đây chỉ là góc độ nhìn nhận của công chúng, ở cấp độ của Tưởng Thanh Vũ và những người khác, xung quanh họ không nên có quá nhiều phụ nữ có tâm hồn trong sạch, dù sao địa vị vẫn còn đó, tất cả mọi người sẽ nghĩ mọi cách đưa đồ tốt nhất đến trước mặt họ. Cứ như thế, thể xác và tinh thần sạch sẽ lại thành thứ không quan trọng.
Sau đó, những người phụ nữ như cô giáo Kiều không chỉ trong sạch về thể chất và tinh thần, mà còn phải xuất chúng, chỉ có như vậy, họ mới có thể xứng với những người đàn ông đứng ở đỉnh cao như Tưởng Thanh Vũ. Thành thật mà nói, so với một người phụ nữ như cô giáo Kiều, Sở Du Ninh thật sự không có phần thắng.