Mắt Sở Du Ninh loé lên, cúi đầu nhìn quần áo của mình, quả nhiên cũng đang mặc đồng phục học sinh. Chỉ là váy có vẻ hơi ngắn một chút.
Khi cô vẫn còn đang cau mày thì ngoài cửa vang lên tiếng xôn xao, Sở Du Ninh ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy tên thần côn mặc đồng phục học sinh trẻ trung tràn đầy hơi thở thanh xuân, chúng tinh phủng nguyệt đi tới.
Nhìn thấy nhóm chàng trai và cô gái điên cuồng vây quanh tên thần côn này Sở Du Ninh nhướng mày, tên thần côn này cũng khá tự kỷ.
Cô bĩu môi nhìn mọi người xung quanh lần nữa, chưa kể những người này trông khá chân thật, đây là ảo ảnh hay là một giấc mơ? Chính xác thì sức mạnh của hắn ta là cái gì?
Lúc này, âm thanh ồn ào bỗng nhiên im bặt, Sở Du Ninh đột nhiên cảm giác được mình bị một đám người nhìn vào, cô liền quay đầu nhìn, tên thần côn này vừa nhìn vừa đi về phía của cô. Nhóm fan boy fan girl đang nhìn cô một cách tràn đầy ác ý.
“Cho tôi qua một chút.” Tên thần côn nhẹ nhàng nói. Hắn nói nhỏ, âm thanh rất sạch sẽ nghe rất thoải mái.
Ninh Ninh quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện bên trong cô còn có một ghế trống, nhưng cô không muốn hắn tới đó: “Đó không phải ghế của anh.”
Có lẽ là do hắn không ngờ tới cô sẽ nói như vậy, tên thần côn sửng sốt một chút, sau đó nhìn vào mắt Ninh Ninh, nghiêm túc nói: “Đây là chỗ của tôi, bạn quên rồi sao? Chúng ta là bạn cùng bàn.”
Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy bên tai có vô số âm thanh, giống như một bài hát ru khiến cô có chút buồn ngủ, nhưng…
“Đây là dị năng của anh?” Ninh Ninh cười lạnh chế giễu! Không thể nói là không có tác dụng gì, dù sao tinh thần lực của cô bây giờ cũng không thấp, có thể ảnh hưởng đến cô cũng đã rất lợi hại rồi nhưng mà sự chênh lệch quá xa, chỉ chút tài cán này mà cũng muốn tranh đoạt vị trí của Tưởng Thanh Vũ với cô sao. 80% chết cũng không biết mình sẽ chết thế nào.
Có thể là do thái độ của Sở Du Ninh đã kích thích đám bạn học đó cho nên họ điên cuồng mắng mỏ, tố cáo cô sao có thể nói chuyện với tên thần côn này như thế, không đáng sợ nhưng quá ồn ào!
Sở Du Ninh nhíu mày, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quát: “Các em đang làm gì vậy! Im lặng!”
Đột nhiên tất cả mọi người đều yên lặng, thậm chí Ninh Ninh còn bị âm thanh này làm lỗ tai cô choáng váng. Ngay lập tức cô trở nên tỉnh táo, giác quan thứ sáu cho cô biết rằng đây là tuyệt chiêu của tên thần côn.
Sở Du Ninh nhanh chóng lên tinh thần nhìn về phía cửa, chỉ thấy một chiếc quần tây âu phục màu đen.
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông tiếp tục nói: “Cậu, đi ra!”
Với âm thanh như tiếng chuông này, Sở Du Ninh vô thức thức đỡ lấy cái bàn, đầu óc đã bắt đầu có chút mơ hồ. Lúc này tên thần côn ngoan ngoãn bước ra ngoài như một con rối.
Sở Du Ninh có chút bối rối không hiểu ra sao, khó khăn lắc lắc đầu muốn tỉnh lại, nhưng hoàn toàn vô dụng. Sau đó, học sinh lần lượt quay về chỗ ngồi, sau khi mọi người đã yên vị, một giáo viên đeo kính gọng vàng ưu nhã bước vào.
Khi hắn đi vào, ném một ánh mắt như có như không lên người Sở Du Ninh: “chúng ta sẽ tiến hành kiểm tra.” Kiểm tra? Tham gia một kỳ thi sao!!!
Đột nhiên, toàn bộ phòng học đều kêu rên rầm trời, Sở Du Ninh cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, trong lòng thầm than sao lại là một cuộc thi cơ chứ! Khó chịu! Khó chịu!
“Sở Du Ninh!” Thầy giáo trầm giọng hét lên, khiến Sở Du Ninh sợ hãi, cô nhanh chóng đứng dậy. Hồi hộp nhìn thấy giáo mặc chỉnh tề đứng trước bục giảng.