Sở Du Ninh tỉnh lại từ trong tu luyện, cau mày. Vẫn không được… tốc độ tu luyện của cô vẫn chậm như rùa bò, Muốn lên một cấp không biết lại phải chờ tới ngày tháng năm nào, càng không cần nhắc tới cấp 10.
Có lẽ… đời này của cô cũng không có cơ hội lên được cấp 10…
Chuyện này đối với người có dã tâm mạnh mẽ như Sở Du Ninh mà nói quả thực chính là một tin dữ. Cho dù cô có được bao nhiêu tài nguyên đi chăng nữa, bao nhiêu nhân mạch đi nữa hay là đứng ở vị trí cao thế nào đi chăng nữa thì cũng không bao giờ có thể bước lên chiến trường thực sự…
Sở Du Ninh hơi mím môi, sau đó đứng dậy, từ bỏ cũng không phải là tính cách của cô, cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi, tương lai vẫn còn dài! Chỉ là trước đó cô vẫn còn phải sắp xếp tiếp.
Tuy rằng Diệp Thần là cái đùi to nhất của cô, nhưng mà… tất cả trứng gà không thể bỏ chung một giỏ. Bây giờ trong tay đã có một Cố Nam, nhưng như này chưa đủ, cô cần nhiều hơn…
Hiện giờ mới chỉ có Tưởng Thanh Vũ và Cố Đông đạt cấp bậc tối cao, Tưởng Thanh Vũ có quá nhiều băn khoăn nên chưa chắc đã có thể được ăn cả ngã về không, vậy chỉ có thể đặt hy vọng ở trên người Cố Đông… Cố Đông… đã lâu không gặp rồi…
Từ trước đến nay Sở Du Ninh thuộc phái hành động, nghĩ là làm, cho nên dứt khoát đứng dậy tầm mắt cô dừng ở trên người Cố Nam đang bị khóa ở chân giường, sau đó dùng dị năng gỡ xích ra khỏi chân giường rồi kéo Cố Nam đi ra ngoài.
Cố Nam vẫn cứ một mực phối hợp, cũng không hỏi Sở Du Ninh muốn đi đâu hay muốn làm cái gì. Nhưng khi hắn nghe thấy Sở Du Ninh nói muốn đi tới Tiêu Hồn Động thì bước chân đột nhiên dừng lại.
Khóe miệng Sở Du Ninh cong lên một nụ cười lạnh, sau đó siết chặt dây xích hơn, Cố Nam và cô giằng co một lát cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp, chỉ là… ánh sáng trong mắt hắn lại càng thêm ảm đạm.
Trở lại thủ đô Sở Du Ninh cũng không trực tiếp đi vào trong mà rất hứng thú lôi kéo Cố Nam đi dạo ở bên ngoài.
Trải qua một loạt biến cố, phụ nữ chết thì cũng đã chết, chạy thì cũng đã chạy, cho nên có thể ở lại thủ đô cũng không có nhiều, càng không cần nói tới bên ngoài. Nhưng vĩnh viễn đừng coi thường năng lực thích ứng của đàn ông, chỉ là phát t.iết dục vọng mà thôi, không có phụ nữ thì đàn ông có ngoại hình thanh tú cũng được.
Dần dần, toàn bộ Hoa Hạ thịnh hành nam phong*. (*nam phong: nam – nam)
Sở Du Ninh đối với việc đàn ông thích phụ nữ hay là đàn ông thích đàn ông cũng chẳng quan tâm, dị năng giả thân cường thể kiện cũng không cần lo lắng sẽ bị lây bệnh AIDS, nhưng cứ như vậy, đám đàn ông chia làm ba loại, hoặc công hoặc thụ, hoặc có thể là cả công cả thụ.
Sở Du Ninh là một người phụ nữ xinh đẹp tới mức không chân thật, trong tay lại còn nắm theo Cố Nam xinh đẹp trắng nõn, vừa xuất hiện tất nhiên sẽ gây oanh động, nhưng mà… ngoại hình ma quỷ, trong tay còn dắt theo một thiếu niên, cái tiêu chuẩn này ngoại trừ người phụ nữ kia ra thì còn có thể là ai?
Cho nên… mặc dù Sở Du Ninh là phụ nữ, mặc dù cô đẹp tới mức khiến người ta quên hết tất cả, cũng không có ai dám tới trước mặt cô làm càn.
Tin tức Sở Du Ninh xuất hiện đã truyền tới Tiêu Hồn Động, Cố Đông vội vàng buông chuyện ở trong tay xuống tới đón cô, khi thấy Cố Nam ở phía sau Sở Du Ninh thì bước chân anh hơi dừng, nói thật, nhìn thấy Cố Nam một lần nữa Cố Đông chỉ muốn giết hắn luôn để kết thúc tất cả, nhưng...
Một người đàn ông thành thục thì cho dù là bất cứ lúc nào cũng đều sẽ không hành động theo tình cảm, anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cố Nam một cái sau đó dời mắt đi, từ đầu đến cuối, Cố Nam chỉ giống như một người xa lạ, khuôn mặt Cố Nam đột nhiên trắng bệch.
“Sao em lại tới đây?” Cố Đông nhẹ giọng hỏi.
Sở Du Ninh nhìn phản ứng của Cố Đông ở đáy mắt, rất thích anh lý trí như này. “Tất nhiên là nhớ anh rồi!” Nói rồi Sở Du Ninh đột nhiên tiến lên ôm chặt vòng eo rắn chắc của Cố Đông, dịu dàng ngoan ngoãn nói.