“Chúng ta đã đánh với Trùng tộc, đánh với tinh thú, thậm chí là đánh với chính đồng loại, thủ đoạn máu lạnh không ngừng…” Trong mắt Diệp Thần dần dần tràn ngập sự phiền chán, Sở Du Ninh nhìn ra được, anh không thích cuộc sống như vậy.
Diệp Thần tạm dừng một lát: “Anh sinh ra ở một gia tộc cổ xưa, gia tộc của anh tuy không nhỏ yếu nhưng cũng không quá mạnh, trong những trận chiến cướp đoạt không ngừng đó cứ lần lượt lặp lại quá trình bị kẻ mạnh cướp đoạt, rồi lại đi cướp của kẻ yếu hơn. Mỗi một lần nổ ra chiến tranh đều có vô số người ngã xuống, năm rộng tháng dài, dân số cứ thế càng ngày càng ít…”
“Sau đó không biết ai đã nghĩ ra biện pháp để giải quyết tất cả, bọn họ tìm được các loại tinh cầu thích hợp cho sự sống, thụ thai nhân tạo các giống loài đã chọn và sinh ra mấy vạn sinh mệnh chẳng ra cái gì…”
Nói tới đây Diệp Thần cúi đầu nhìn về phía Sở Du Ninh: “Những sinh vật này được ghi lại ở trong truyền thuyết của các em, ban đầu là bán thú nhân như Nữ Oa Phục Hy, bọn họ rất giống với chúng ta, sinh mệnh rất mạnh mẽ và lâu dài, đúng là đối tượng thích hợp nhất để bồi dưỡng, nhưng mà…” Diệp Thần dùng một chút: “Bọn họ cũng kế thừa sự hiếu chiến và tham lam của chúng ta, bởi vì không muốn mãi bị chúng ta nô dịch cho nên cuối cùng đã tạo phản.”
Sắc mặt Sở Du Ninh bình tĩnh, cũng không cảm thấy sự phản bội của bọn họ có gì không đúng, không ai nguyện ý bị người khác nô dịch, càng không muốn người khác quyết định sinh tử của bản thân.
“Nhưng mà bọn họ cũng không biết, muốn phân hủy bọn họ chỉ cần sử dụng một loại thuốc làm suy giảm gien, lây bệnh qua đường sinh dục là được…”
Mắt Sở Du Ninh chợt lóe, tuy Diệp Thần nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy nhưng lại làm sống lưng Sở Du Ninh tê dại.
Diệp Thần nhẹ nhàng vỗ lưng của Sở Du Ninh muốn làm cô thư giãn hơn: “Mà quá trình này đại khái mất khoảng một năm, chỉ trong một năm, bán thú nhân đã hoàn toàn biến mất.”
Sở Du Ninh ngơ ngác nhìn Diệp Thần, Phục Hy Nữ Oa ở trong truyền thuyết là một chủng tộc lợi hại như vậy nhưng lại hoàn toàn biến mất chỉ trong thời gian một năm…
Khóe miệng Diệp Thần lộ ra một nụ cười khổ, anh thậm chí không dám nhìn đôi mắt xinh đẹp của Sở Du Ninh, anh cúi đầu nắm lấy tay cô nhẹ nhàng xoa
bóp: “Một lần thất bại chưa đủ để khiến họ từ bỏ, một vòng thí nghiệm cải tiến lại bắt đầu lần nữa, giống loài sáng tạo lần này chính là nhân loại… Bọn họ rút ngắn lại thọ mệnh của nhân loại và khóa năng lực của nhân loại, chỉ khi đủ mạnh mới có thể dần mở được khóa gien của mình.”
Mắt Sở Du Ninh hơi động, đây chính là tu tiên?
“Nhưng dã tính nhân loại khó thuần, vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sẽ có người nào đó lật đổ được trời, ngoài mặt họ thuận theo nhưng sau lưng lại bí mật nghĩ cách lật đổ sự thống trị của chúng ta…” Nói tới đây, Diệp Thần cười một chút: “Đó là lần duy nhất chúng ta bị tổn hại, rất nhiều người bị phân hủy mất cơ thể… nhưng mà nhân loại cũng không biết, chúng ta còn có một trạng thái gọi là tinh thần thể, chỉ cần tinh thần bất diệt thì sẽ không ngừng tái sinh…”
Sở Du Ninh ngồi thẳng cơ thể: “Anh trọng sinh vào cơ thể của Diệp Thần sao?”
Sở Du Ninh chưa bao giờ nghĩ tới điều đó, chính là bởi vì Diệp Thần có một cô bạn gái, đã có bạn gái vậy chứng tỏ anh là nhân loại hàng thật giá thật.
Diệp Thần gật đầu: “Anh đúng là tái sinh trong khối cơ thể này, nhưng do lúc đầu quá yếu nên là do chủ nhân cơ thể này làm chủ, anh nghĩ rằng anh phải ngủ say thật lâu nhưng không nghĩ sẽ gặp em.”
Đúng là bởi vì như thế nên sau đó anh mới không đề cập đến cô bạn gái kia nữa?
Câu hỏi của Sở Du Ninh đã làm gián đoạn chuyện xưa của Diệp Thần, nhưng không cần phải nói Sở Du Ninh cùng đoán được, từ sau lần đó nhân loại lại bị tuyệt diệt lần nữa, sau đó thí nghiệm lại bị điều chỉnh nên nhân loại bây giờ càng yếu ớt hơn, tuổi thọ ngắn hơn…