Hai người đàn ông rơi vào im lặng, đúng vậy, có một số thứ đã bỏ lỡ thì chính là bỏ lỡ.
Đúng lúc này từ phía xa vang lên từng tiếng gào rống của thây ma, hai người vội vàng nhìn ra chỉ thấy những con thây ma giống như được tiêm máu gà điên cuồng lao về phía căn cứ, đội ngũ của đám người Phùng đội trưởng trong nháy mắt đã bị bao phủ trong đàn thây ma không có điểm cuối này.
“Không tốt! Thây ma công thành!” Lục Dĩ Minh gào to. Trước đây thây ma công thành chỉ là từng nhóm nhỏ tập kích, nhưng mà lần này là toàn lực lao lên.
“Mau để Ninh Ninh đưa Cố Nam ra!” Sắc mặt Lục Dĩ Minh nghiêm trọng, quy mô như này… không biết Cố Nam có thể làm được hay không.
Sở Du Ninh nghe thấy tiếng thây ma gào rống thì lao lên tường thành, nhìn thấy đàn thây ma rậm rạp kia thì sắc mặt biến đổi: “Có thể giải quyết không?” Cô trầm giọng hỏi nữ thây ma bên mình.
Nữ thây ma nhíu mày: “Đàn thây ma này có chút không thích hợp, hình như… bị thứ gì đó khống chế!” Sau khi nói xong câu đó thì nữ thây ma trầm giọng nói: “Phải xử lý thây ma cấp 10 thì mới được.”
Sở Du Ninh trầm mặt nói: “Mau đi tìm.” Vừa dứt lời thì hai bóng người lao ra phía bên ngoài. Nhưng mà… con thây ma cấp 10 kia giống như đã biến mất vậy, căn bản là không tìm thấy.
Đáng lý ra hơi thở của thây ma cường đại đều rất đặc biệt, lẽ ra phải rất dễ tìm thấy mới đúng, nhưng mà con thây ma cấp 10 này lại giống như chưa từng tồn tại vậy.
Mãi vẫn không tìm thấy con thây ma cấp 10, đại quân thây ma lại đã kề bên dưới thành, Sở Du Ninh không có cách nào, chỉ có thể để đội thây ma hộ vệ đi xuống kéo chân đàn thây ma.
Nhưng mà quá nhiều, đàn thây ma bên dưới giống như là biển rộng, liếc mắt nhìn cũng không thấy điểm cuối. Làm như vậy chỉ có thể kéo dài thời gian căn bản không giải quyết được vấn đề.
Sở Du Ninh buông dây xích ra: “Anh đi tìm!” Dù sao thì Cố Nam cũng không đơn giản, không biết liệu có tìm được con thây ma kia hay không.
Cố Nam có chút chần chừ, nếu như đến hắn cũng đi ra ngoài thì bên người Sở Du Ninh sẽ không có ai hết.
Sở Du Ninh cũng chẳng nhìn Cố Nam mà móc ra khẩu súng mà K đưa cho, thả ra kiến ăn thịt người. Sau khi xác định không ai có thể tới gần người Sở Du Ninh thì lúc này Cố Nam mới rời đi. Hắn biết nếu không giết thây ma cấp 10 thì nếu như chờ tới khi đại quân thây ma công phá căn cứ Sở Du Ninh càng thêm nguy hiểm.
Lục Dĩ Minh phụ trách chiêu mộ dị năng giả, còn Lôi Dịch đã sớm nhảy vào trong đoàn thây ma. Chờ tới khi toàn bộ dị năng giả dốc toàn sức mạnh thì khó khăn lắm mới có thể chặn được bước chân của đại quân thây ma, nhưng mọi người đều biết đây cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc mà thôi.
Điều quan trọng bây giờ chính là phải tìm được con thây ma cấp 10 kia, nhưng mà… đến Cố Nam cũng không tìm được! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thế này! Vì sao lại không tìm thấy? Rốt cuộc nó đã trốn ở đâu?
Khi mọi người đang cực kỳ lo lắng ai cũng không chú ý tới một con thây ma có hơi thở rất bình thường, có ngoại hình không quá khác biệt với thây ma bình thường, chỉ là có chút giống với thây ma dã thú đã chậm rãi tới gần bên dưới tường thành.
Dã thú thây ma ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du Ninh, trong mắt lập loè hưng phấn quang mang, đôi mắt hắn đột nhiên biến thành màu trắng, tầm mắt quét trên người Sở Du Ninh, sau đó thân hình đột nhiên chợt lóe, đứng ở Sở Du Ninh phía sau.
Lúc này toàn bộ sự chú ý của mọi người đều ở trên chiến trường, bao gồm kể cả Sở Du Ninh, ai cũng không phát hiện phía sau Sở Du Ninh có thêm một con thây ma rất kỳ dị.
Nhưng con người không phát hiện thì không sao, vì sao đến cả kiến ăn thịt người cũng không phát hiện?
Sau khi Lôi Dịch giáng một đòn sét xuống thì theo thói quen nhìn về phía Sở Du Ninh, lại thấy phía sau kia cô có một khuôn mặt ghê tởm: “Cẩn thận!” Lôi Dịch hét lớn một tiếng, đột nhiên lao vụt về phía Sở Du Ninh.
Mắt Sở Du Ninh lộ ra nghi hoặc, theo bản năng quay đầu, đối diện với khuôn mặt thây ma kết hợp với dã thú.