Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 489: Không được




Lôi thủ lĩnh sau khi đưa đám người Phùng đội trưởng ra khỏi thành thì cũng không có sự sắp xếp nào khác, ông ta đến tìm Sở Du Ninh: “Aizz… vòng đi vòng lại cuối cùng cô vẫn về căn cứ Chiến Lôi, nhắc mới nhớ, đây cũng được coi như là duyên phận!”

Sở Du Ninh nhướng mày, ông ta lại muốn làm cái gì gì?

Thấy Sở Du Ninh chỉ nhìn ông ta mà không nói tiếp, Lôi thủ lĩnh cũng không xấu hổ: “Cô và Dịch Nhi cũng là do tạo hóa trêu ngươi, cũng may người có tình cho dù là cách xa nhau như nào thì cuối cùng vẫn là về với nhau.”

Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, Lôi thủ lĩnh đây là định sử dụng nghề cũ, bán con trai sao? Cũng đúng, đây là phương pháp quen thuộc của ông ta, trước là Triệu Tiêm Tiêm, sau đó lại là Lý Nhiên, còn giờ… lại biến thành cô..

Sở Du Ninh nghĩ đến lúc trước khi đi theo Lôi Dịch vào căn cứ Chiến Lôi thì ở trong mắt Lôi thủ lĩnh đến cả con kiến cô cũng chẳng bằng, cuối cùng tuy cũng thỏa hiệp nhưng cũng chỉ là để cho cô đi theo Lôi Dịch với cái danh đồ chơi…

Nhưng mà, với cái bàn tính của ông ta nếu như cô thật sự trở thành đồ chơi của Lôi Dịch thì sớm muộn gì ông ta cũng sẽ dùng cơ thể của cô để đi mượn sức người khác.

Nghĩ đến đây Sở Du Ninh lạnh lùng cười: “Là điều gì đã làm Lôi thủ lĩnh cảm thấy tôi sẽ trở lại bên cạnh Lôi Dịch vậy?” Cô nghịch lọn tóc châm chọc nhìn Lôi thủ lĩnh: “Con trai ông cũng không có mị lực lớn như vậy!”

Nụ cười của Lôi thủ lĩnh cứng ngắc ở bên môi, nhưng một lát sau đã lập tức cười càng thêm hiền hậu: “Sao Sở tiểu thư nói như vậy, sao tôi có thể nghĩ như vậy chứ?” nói xong tầm mắt ông ta rơi xuống trên người Cố Nam: “Tôi chỉ mong Sở tiểu thư thương tiếc một mảnh thâm tình của Dịch Nhi, có thể dẫn nó đi theo bên cạnh cô là tốt rồi, ngay cả… giống như Cố tiểu công tử vậy.”

Con ngươi của Sở Du Ninh đột nhiên co lại, lão già này đúng là một thứ quá đáng, vì để đạt mục đích của mình mà đưa con trai ruột của mình cho cô dù giống như chó!

“Phụt!” Phía sau Sở Du Ninh vang lên một tiếng cười quen thuộc, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Dĩ Minh và Lôi Dịch đứng ở phía sau hai người, nhìn gương mặt xanh mét của Lôi Dịch cũng biết hắn đã nghe thấy hết lời của Lôi thủ lĩnh không sót một chữ…

Sắc mặt của Lôi thủ lĩnh lập tức thay đổi, ông ta không nghĩ Lôi Dịch đứng ở phía sau.

Sở Du Ninh cười, nhìn Lôi thủ lĩnh cười một cái cực kỳ kiều diễm: “Vậy… phải làm phiền Lôi thủ lĩnh rồi!” Nói xong cô biến ra một cái xích sắt giống như của Cố Nam, ném xuống đất, sau đó kéo Cố Nam lại tiếp tục đi dạo tiếp.

Sở dĩ Lôi Dịch bị kìm tay kìm chân khắp nơi là vì hắn không đủ nhẫn tâm với Lôi thủ lĩnh, hy vọng lần này hắn có thể kiên cường hơn một chút.

Đừng nói… Lôi thủ lĩnh cũng thật có ý khuyên bảo Lôi Dịch, ông ta nói rằng bây giờ cũng chỉ là kế sách tạm thời, nếu như hắn còn tình cảm với Sở Du Ninh vậy thì dùng chân tình để đả động đến cô, còn nếu như không có… vậy thì chờ qua nguy cơ lần này rồi nói tiếp!

Là cẩu thật đấy, cẩu Lôi Dịch sắc mặt hết xanh rồi lại trắng, cuối cùng ném xích sắt về phía Lôi thủ lĩnh rồi quay đầu rời đi.

Lúc Lôi Dịch và Lôi thủ lĩnh nói chuyện thì Lục Dĩ Minh tránh né, thấy hai người tan rã trong không vui rồi mới đi theo, hai người cùng đi lên tường thành, nhìn tình cảnh chiến đấu thảm thiết ở bên ngoài.

“Tuy rằng lời của cha anh không dễ nghe, nhưng đây là… thật sự là một cơ hội!” Lục Dĩ Minh thờ ơ nói. Lôi Dịch thích Sở Du Ninh tới nhường nào thật ra Lục Dĩ Minh rất rõ ràng, có thể nói, tình cảm của hắn dành cho Sở Du Ninh thuần khiết hơn nhiều so với Lục Dĩ Minh.

Lôi Dịch mặt không biểu tình nhìn về phía trước, mãi mà không chịu trả lời, mãi cho đến khi Lục Dĩ Minh cho rằng hắn không nói cái gì thì lúc đó hắn mới mở miệng: “Không… cô ấy hạnh phúc là được rồi.”

Cũng không phải mỗi một tình cảm đều sẽ được đáp lại, huống chi… hắn không xứng.

Lục Dĩ Minh im lặng một lát, đưa tay vỗ bả vai Lôi Dịch: “Không phải ai sinh ra cũng là để yêu đương, anh… chỉ là hiểu được quá muộn mà thôi.”

Lôi Dịch cười khổ lắc lắc đầu: “Không.” Hắn khẽ nói: “Cho dù là lý do gì đi nữa thì thương tổn cũng đã tạo thành.”