Sở Du Ninh mím môi “Tôi sai, là tôi đã tự cho là đúng.” Suốt chặng đường này Sở Du Ninh đã gặp phải rất nhiều khó khăn nhưng mà phải nói cô cũng chưa bao giờ chân chính phải trải qua hắc ám nơi tầng chót.
Từ khi mạt thế bắt đầu cho đến bây giờ còn chưa đến 4 năm, cô không thể tưởng được, thời gian gần bốn năm sẽ khiến cho con người ta cam tâm tình nguyện trở thành súc vật. Cô vốn không quá để ý tới những sinh mệnh đã mất đi, chỉ là… không thể chấp nhận rằng bọn họ chết là vì mình đã ra quyết định sai lầm.
Ngụy Tử Hân đi lên giữ chặt cánh tay Sở Du Ninh: “Đừng nghĩ quá nhiều, không ai có thể làm chuyện gì cũng đều là đúng đắn.”
Sở Du Ninh mím môi, cái này… không giống nhau, trước giờ không phải lần nào cô cũng đều thắng, cô ăn mệt cũng nhiều đếm không hết, nhưng mà… cô rất khi làm gì đó vì người khác, ngẫu nhiên nảy lòng tham lại thành hiệu quả như này, cái này đã làm cho lòng cô rất không thoải mái.
Ngụy Tử Hân mím môi nhìn Sở Du Ninh, cô ấy rất muốn ôm cô, giống như khi trước vậy, nhưng mà… cô ấy không dám, cô ấy sợ chỉ cần không chú ý một cái là sẽ bị Sở Du Ninh phát hiện ra tâm tư dơ bẩn kia của cô ấy.
Tâm tư của Ngụy Tử Hân đều đặt ở trên người Sở Du Ninh cho nên không chú ý tới ánh mắt ảm đạm của Trịnh Phàn ở phía sau.
Mắt của Trịnh Phàn vẫn luôn ở trên người Ngụy Tử Hân, cô ấy theo ánh mắt của Ngụy Tử Hân nhìn về phía Sở Du Ninh, sau đó đôi mắt tràn đầy phức tạp. Cho dù là đàn ông hay phụ nữ thích một người phụ nữ như Sở Du Ninh… chính là vạn kiếp bất phục.
Trịnh Phàn rất lý trí, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy cô đã biết được đạo lý này, nhưng mà… cô ấy lại không nghĩ rằng mình sẽ không rơi vào vực sâu mang tên Sở Du Ninh, mà lại rơi xuống vũng bùn thuộc về Ngụy Tử Hân.
Cô ấy vốn tưởng rằng vũng bùn này cũng không sâu, chỉ cần dụng tâm thì sớm hay muộn cũng có thể chinh phục được, nhưng mà… cô ấy lại không biết vũng bùn này sớm đã đặt mình trong vực sâu…
Sở Du Ninh không phải là một người thích suy nghĩ rối rắm, cô để Ngụy Tử Hân trực tiếp đưa những người nhà của người đó sắp xếp ở trong thành, về sau thì lại chú ý chăm sóc nhiều hơn một chút, sau khi dàn xếp tốt mọi thứ thì rời đi.
Sở Du Ninh đi rồi, Ngụy Tử Hân lại nói với Trịnh Phàn vài câu liền vội vàng rời đi, chờ Ngụy Tử Hân đi rồi, trợ lý nhỏ bên cạnh cô ấy mới đến gặp Trịnh Phàn: “Em đã nói rồi, nếu muốn làm cho Hân tỷ hết hy vọng với cô ấy thì chị nên tìm cô ấy giãi bày tâm tư của mình, để cô ấy tác hợp chị với Hân tỷ, như vậy thì Hân tỷ dù cho có thích cô ấy thì cũng sẽ hoàn toàn từ bỏ.”
Trịnh Phàn mím môi: “Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, nếu như chị đã thích Tử Hân thì sẽ không dùng thủ đoạn gì với cô ấy hết, nếu như thật sự không thể đả động đến trái tim cô ấy… vậy chị sẽ bảo vệ cô ấy cả đời này…” Giống như… cô ấy bảo vệ Sở Du Ninh.
“Chị…” Trợ lý đỏ mắt: “Sao không thể nói thông cho chị vậy nhỉ, chị cảm thấy Hân tỷ như vậy sẽ vui sao? Nếu như chị có thể cho chị ấy hạnh phúc thì cần gì phải để ý quá trình.”
Trịnh Phàn trầm mặt lắc đầu: “Nếu chị làm vậy thì còn xứng với Tử Hân sao? Cho dù mục đích là gì thì trong tình yêu cũng không chấp nhận có bất kỳ thủ đoạn nào.”
Nếu như cô ấy sử dụng thủ đoạn đê tiện để phá hoại tình cảm giữa Sở Du Ninh và Ngụy Tử Hân, vậy cô ấy không chỉ không xứng đáng coi Sở Du Ninh là tình
địch, càng không thể có được tình cảm của Ngụy Tử Hân, dù sao thì Ngụy Tử Hân và Sở Du Ninh đều không phải kẻ ngốc.
Trợ lý nhỏ cũng là được Ngụy Tử Hân cứu cho nên cô ấy cũng xem Ngụy Tử Hân như một người chị, mãi cho đến một ngày cô ấy đột nhiên phát hiện, Ngụy Tử Hân thích Sở Du Ninh…
Thấy Ngụy Tử Hân làm việc ngày đêm vì Sở Du Ninh, giống như công việc chính là toàn bộ cuộc sống của cô ấy, chỉ khi Sở Du Ninh tới thì cô ấy mới có thể thoáng nghỉ ngơi một chút, nghỉ ngơi… cũng chỉ là đứng từ xa nhìn cô ấy mà thôi, tình yêu vô vọng như thế… chỉ càng làm Ngụy Tử Hân đau khổ, cô gái tốt bụng lương thiện như Hân tỷ không nên sống cuộc sống như vậy.