Thây ma sau cấp 10 mới là bắt đầu chính thức lên cấp thế thì trước đó là cái gì? Nhân loại có phải cũng sẽ như thế này không? Và cả… “Nếu thây ma dùng thú hạch là có thể lên cấp vậy thì tại sao lại muốn nuôi nhốt nhân loại?” Rõ ràng số lượng hải thú so với nhân loại thì nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
Diệp Thần sắp xếp ngôn ngữ xong mới nói: “Dựa theo cách miêu tả ở trong tiểu thuyết tiên hiệp của nhân loại thì nhân loại và hải thú đối với thây ma mà nói thì chính là thiên tài địa bảo tẩy kinh phạt tủy, sau khi ăn không chỉ có tốc độ lên cấp nhanh hơn mà còn có thể đi càng xa càng dài hơn.”
“Em đây là nên cảm thấy vinh hạnh sao…” Thành thật mà nói đây cũng không phải là cách nói khiến người ta người ta vui sướng.
“Ninh Ninh, đây chỉ là quy luật tự nhiên thôi không có bất kỳ một chủng tộc nào có thể mãi mãi đứng ở trên đỉnh của chuỗi đồ ăn. Nếu có thì cũng chỉ là do họ không phát hiện ra được trình tự cao hơn.” Diệp Thần nhẹ giọng nói, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cô: “Em phải học cách làm quen với nó, hiểu biết nó, như vậy thì mới có thể tìm ra cơ hội sinh tồn ở trong nguy hiểm và khó khăn.”
Diệp Thần nói Sở Du Ninh nghe hiểu nhưng không phải quá hiểu rõ, chỉ nhìn nguy cơ hải thú và thây ma trước mắt mà nói thì làm quen với cách thức chiến đấu sinh hoạt của bọn nó để tìm được cách nhân loại có thể tồn tại. Nhưng mà…
Sở Du Ninh cảm thấy cái quy luật tự nhiên mà Diệp Thần gọi cũng không đơn giản như cô nghĩ.
Không tiếp tục đề tài này nữa Diệp Thần hướng dẫn Sở Du Ninh phóng ra dị năng và tinh thần lực của mình, hai loại sức mạnh đan xen rồi dung hợp với nhau cuối cùng đã tạo ra một loại sức mạnh kỳ quái cực kỳ mạnh.
Khi sức mạnh này tràn ra Sở Du Ninh chỉ cảm thấy dị năng và tinh thần lực của mình bị xóa ngay lập tức, thậm chí cô cũng chưa cả kịp phản ứng đã ngất xỉu.
Thấy Sở Du Ninh ngất xỉu Diệp Thần vẫn giữ nguyên động tác cũ, cố gắng phân chia nguyên lực từ Sở Du Ninh thành ngàn phần, rồi đưa mỗi một phần vào trong tinh hạch của đám thây ma kia.
Khi những thứ này đã làm xong thì nguyên lực của Diệp Thần cũng bị tiêu hao quá mức, ôm Sở Du Ninh ngất xỉu. Sau khi hai người ngất xỉu thì quân đội hộ vệ thây ma mới ra lò đã bảo vệ bọn họ ở giữa.
Vài ngày sau, Sở Du Ninh là người tỉnh lại trước, sau khi mở mắt ra thấy Diệp Thần hôn mê thì sửng sốt: “Diệp Thần!” Cô vội vàng ôm Diệp Thần vào trong ngực nhưng bất kể cô gọi như thế nào thì Diệp Thần cũng không tỉnh. “Ngài ấy đã sử dụng nguyên lực quá mức và không đúng cách cho nên đã làm tổn thương đến nguyên năng hạch của ngài ấy cho nên đã lâm vào ngủ say.” Một nữ thây ma đi tới trầm giọng nói.
Sở Du Ninh quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy được thây ma trước mặt thì mắt cô lóe lên. Cô thế mà lại có thể cảm nhận được rõ ràng thực lực của nữ thây ma này. Đây là…
Sở Du Ninh vội vàng nhìn về phía ngàn thây ma kia, giống với nữ thây ma này, cô có thể cảm nhận được cấp bậc, dị năng, và cả trạng thái sinh mệnh trạng thái của bọn họ… cái quan trọng nhất là cô còn có thể cảm nhận được cảm xúc của bọn họ!
Sở Du Ninh mím môi, có lẽ chuyện này có liên quan đến việc cô làm trước khi ngất xỉu, đây là hiệu quả sau khi thu bọn họ làm quân đội hộ vệ sao? Khống chế… tuyệt đối?
Sở Du Ninh lại nhìn về phía nữ thây ma, cô ta chính là mạnh nhất trong số một ngàn thây ma này, Sở Du Ninh không hiểu cấp bậc của bọn họ được phân chia như nào nhưng xác thực là nữ thây ma có chút khác biệt.
“Khi nào anh ấy có thể tỉnh lại?” Sở Du Ninh cẩn thận ôm Diệp Thần hỏi.
“Ngài ấy đã cưỡng chế chuyển giao quyền thống lĩnh toàn bộ thuộc hạ cho chủ nhân, cho nên đã làm tổn thương đến nguyên năng hạch, loại tổn thương này cực kỳ nghiêm trọng chỉ có thể đặt ngài ấy ở bên cạnh tinh nguyên thì mới có thể phục hồi.” Nữ thây ma trầm giọng nói.
Mắt Sở Du Ninh lóe lên, chuyện này… tổn thương tới anh lớn như này sao? Anh có biết hay không? Nếu đã biết… vậy tại sao còn đồng ý với cô?