Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 463: Nuôi nhốt




Sự tình tất nhiên không đơn giản như vậy, đồ ăn thây ma đưa cho rất phong phú, đủ cho nhân loại không phải lo chuyện ăn uống, vạn sự không lo, điều thần kỳ nhất chính là mỗi ngày họ đều săn giết cá voi rồi đưa đồ ăn.

Theo thời gian phần lớn người đã bắt đầu lười biếng, dù sao thì vật tư cũng đã sung túc rồi bọn họ chẳng cần phải vất vả đi ra ngoài tìm vật tư nữa.

Nhưng mà… vẫn có người dù sống yên ổn nhưng vẫn nghĩ đến những ngày gian nan nguy hiểm, lại nói, dù đồ ăn sung túc nhưng những cái khác thì sao? Dưới tình huống con người đã có thể ăn uống no đủ thì sẽ dễ dàng sinh ra các dục vọng khác, cho nên… bọn họ cần phải ra ngoài.

Khi nhóm người thứ nhất ra khỏi căn cứ thì đàn thây ma gào rống cảnh cáo, có nhóm nhát gan sợ bị thây ma tấn công thì lùi về luôn, nhưng mà… vẫn có nhóm gan lớn, mà những người gan lớn này… đều bị đàn thây ma tàn nhẫn ăn thịt.

Người trong căn cứ cảm thấy sốc, chẳng phải thây ma không ăn thịt người nữa rồi sao, vì sao lại biến thành như vậy?

“Là nuôi nhốt!” Có người mặt âm trầm nói, đúng vậy… thây ma đã tiến hóa biết việc nuôi nhốt nhân loại.

Sở Du Ninh buông điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng nhìn về phía Diệp Thần, tuy rằng căn cứ Tự Do không bị xếp vào hàng ngũ bị nuôi nhốt nhưng mà… môi hở răng lạnh, nếu như nhân loại đều chết sạch chỉ dựa vào một mình duy nhất căn cứ Tự Do thì có thể làm gì?

Diệp Thần lại rất bình tĩnh: “Chuỗi đồ ăn mà thôi, nhân loại không phải cũng nuôi nhốt gia súc sao…

Lời này… tuy không sai, nhưng… cũng không có nghĩa Sở Du Ninh có thể chấp nhận.

Diệp Thần im lặng một lát: “Chuyện này đối với nhân loại mà nói cũng không phải chuyện xấu, chỉ có như vậy thì các em mới không bị diệt sạch hoàn toàn.”

“Cho nên… nhân loại mới là thứ bị tự nhiên đào thải?” Thây ma là vũ khí đường đại, là chiến binh trung thành, cho nên… bọn họ không có thể chất virus cho nên bị tự nhiên đào thải, nhân loại mới đúng là thứ bị đào thải?

Diệp Thần nhìn Sở Du Ninh, ánh mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng lời nên nói vẫn phải nói: “Nhân loại không phải là bị đào thải, các em… ngay từ đầu vẫn chính là đồ ăn chuẩn bị cho thây ma và hải thú.”

Sắc mặt Sở Du Ninh biến đổi: “Anh nói cái gì!” Sao có thể, nhân loại có được dị năng ở trong mạt thế, đây chẳng là không phải là sự tiến hóa sao!

“Nhân loại thức tỉnh dị năng chỉ là vì để ăn có nhiều dinh dưỡng hơn mà thôi!” Diệp Thần trầm giọng nói: “Cho dù là nhân loại hay là hải thú đều là vì để thây ma có thể phát triển tốt hơn mà tồn tại.”

Sở Du Ninh không thể tin lời của Diệp Thần, bọn họ gian khổ tìm mọi cách sống sót như vậy chẳng lẽ chính là vì để nhận kết quả như thế sao? Không thể nào!

Diệp Thần nhịn không được thở dài, đưa tay ôm Sở Du Ninh vào trong lòng: “Anh biết cái này rất khó có thể làm người ta chấp nhận, nhưng mà… em khác với họ!” Nói rồi Diệp Thần nâng mặt của Sở Du Ninh lên: “Sự tồn tại của em sẽ làm cho tất cả mọi người điên cuồng!”

Diệp Thần nói cô và ai không giống nhau? Nhân loại sao? Lời này là có ý gì? Sở Du Ninh nghĩ đến việc Diệp Thần vì ở bên cô mà có thể tiến cấp rất nhanh chóng, chẳng lẽ… là vì tế bào cải tạo ở frong cơ thể cô sao?

“Cho nên đừng đau lòng, cũng đừng coi nhẹ bản thân mình! Em khác bọn họ…” Diệp Thần cẩn thận an ủi: “Đối với bọn anh mà nói, nhân loại là đồ ăn, còn em… có thể được coi là đồng loại.”

Sở Du Ninh im lặng một hồi lâu, có thể cô thật sự là người máu lạnh… Lời này thật đúng là khiến cho trong lòng cô thoải mái hơn không ít.

Nhưng nếu lời Diệp Thần nói chính là sự thật thì cô cần phải quy hoạch lại tiền cảnh trong tương lai của mình. Đầu tiên… cô có thể thừa dịp cơ hội này mà cứu một ít dị năng giả cao cấp rồi tiến tới chính là mở rộng quy mô của căn cứ Tự Do.

Hơn nữa… Sở Du Ninh hơi mím môi, nếu như Diệp Thần đã nói cô có thể là đồng loại đó có phải có nghĩa là cô cũng có thể thu phục thây ma không… Quân đội mạnh mẽ mà lại còn trung thành… Ai mà không thèm thuồng?