Nhưng… nếu như Diệp Thần cũng thuộc đám kia người kia vậy thì vì sao anh lại trở thành thây ma? Chẳng lẽ anh thật sự là vua của thây ma sao? Hắn cũng giống như con thây ma kia sao, là vũ khí, là chiến binh?
Vậy… người đã chế tạo bọn họ ở đâu? Vì sao cho đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện?
Diệp Thần nhìn ra được sự nghi hoặc của Sở Du Ninh, nhưng… anh chỉ dời tầm mắt nhìn về phía nơi xa, sớm thôi… rất nhanh là anh đã có thể nói cho cô nghe tất cả chân tướng.
Khi căn cứ Tự Do đang yên lặng quét dọn chiến trường thì các căn cứ khác đã xuất hiện cảnh tượng kỳ lạ, sau khi đám thây ma đuổi hết hải thú thì lại xoay người bắt đầu vây công nhân loại, bọn họ giống như những chiếc máy vĩnh viễn không biết mỏi mệt, rõ ràng đã chiến đấu kịch liệt cả một đêm thế mà khi quay đầu vây công nhân loại vẫn sinh long hoạt hổ như cũ.
Không có cách nào mọi người chỉ có thể trốn về căn cứ, chuẩn bị dựa vào tường thành của căn cứ để tiến hành trận quyết chiến cuối cùng, nhưng mà… khi nhân loại lùi về căn cứ thì đàn thây ma cũng dừng vây công, không chỉ như thế… họ còn chất đống xác cá voi ở cửa căn cứ…
Mọi người ngu ngốc nhìn đàn thây ma thả xác cá voi xuống rồi lại rút lui lần nữa, dù không quá xa… miễn cưỡng cũng được xem như là khoảng cách an toàn.
Trường hợp này quá quỷ dị, ai cũng không dám đi ra ngoài xem xét tình huống, cứ như vậy giằng co hết buổi sáng mãi tới khi mặt trời lên cao rồi mới có dị năng giả cao cấp trộm đi ra ngoài xem xét tình huống thi thể cá voi.
Những cái xác đó đã bị cắt thành những khối to trắng nõn mập mạp, nhìn có vẻ ăn rất ngon, nhưng mà… hải thú có độc đúng không? Đàn thây ma này định đổi chiến lược độc chết nhân loại à?
Nhưng khác với những dị năng giả có thể ăn uống đầy đủ nhịn được thì rất nhiều người phải sinh hoạt ở ngoài căn cứ và nhịn đói liền mấy ngày thì có chút nhịn không được. Mãi cho đến khi có một đứa trẻ mồ côi đột nhiên lao tới, ôm một thịt to như quả bóng rổ chạy về căn cứ rồi ném khối thịt vào đống lửa, chỉ một lát sau một mùi hương nồng đậm mê người bay ra.
Thơm, thật sự quá thơm, cho dù là ở trước mạt thế thì bọn họ cũng chưa từng được ăn thứ thịt nào thơm như thế. Nhưng mà… người cẩn thận một chút thì lại cảm thấy điều này còn quỷ dị hơn.
Nhưng đứa trẻ mồ côi kia lại không nghĩ nhiều như vậy, nó ngấu nghiến ăn khối thịt to vào bụng sau khi ăn đầy miệng no nê rồi thì nằm xuống trên mặt đất.
Nó đã rất lâu rồi… chưa từng được ăn no như thế, trước khi chết mà có thể ăn no nê một bữa cũng không uổng cuộc đời này.
Mọi người đều yên lặng chờ đợi, chờ đợi đứa trẻ mồ côi chết, nhưng mà… chờ mãi lại thấy nó thức tỉnh dị năng hệ thủy…
Đây là…
Là trùng hợp sao? Giống như là sau khi bị thây ma cắn cũng có tỷ lệ nhất định có thể thức tỉnh dị năng
Có dị năng giả tàn nhẫn độc ác đem tầm mắt dừng lại ở trên những người bình thường: “ĐM! Thử xem là biết rồi còn gì!”
Kết quả cuối cùng lại làm cả thế giới khiếp sợ, tất cả người bình thường sau khi ăn thịt cá voi đều không ngoại lệ, đều thức tỉnh dị năng! Tuy rằng đều không phải là dị năng gì mạnh, nhưng mà… bọn họ đã trở thành dị năng giả.
Những con thây ma kia… chẳng lẽ đang giúp nhân loại? Có phải họ đã khôi phục ý thức hay không, cho nên mới không bắt giết nhân loại nữa? Nhưng mà đúng là tin tức tốt như vậy đã làm rất nhiều người thất thanh khóc rống, quá khó khăn, mấy năm nay bọn họ quá quá khó khăn, hiện giờ…cuối cùng đã có thể thở phào một hơi.
Khác với phần lớn người khác thì những người cầm quyền vẫn rất cẩn thận, bọn họ liên lạc với nhau bằng điện thoại để trao đổi thông tin, cuối cùng đều nhận được một kết quả, thây ma không chỉ không tấn công nhân loại mà còn giúp nhân loại đánh lui hải thú!
Mạt thế… cuối cùng đã dừng lại rồi sao?
Nhìn thây ma ở bên ngoài căn cứ, Lục Dĩ Minh và Tưởng Thanh Vũ cau mày: “Không đúng, chắc chắn điều này có vấn đề!”