Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 456: Song song hạ tuyến




“A!” Cô ta đau khổ ngã xuống trên mặt đất, hoảng sợ vùng vẫy muốn bắt mấy con kiến đó. Nhưng ở miệng con kiến này có móc, cho dù có bóp được chết nó thì móc cũng đã khảm vào frong làn da trắng nõn của cô ta, nhìn cực kỳ ghê tởm.

Cách tấn công như thế sao có thể là chuyện mà một cô gái nhỏ có thể chịu nổi. Cô ta hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, điên cuồng kêu lên thảm thiết.

Sở Du Ninh nhướng mày, cô ta như này là quên luôn mình còn có hậu chiêu hay là thật sự không có? Nghĩ đến đây Sở Du Ninh chỉ huy đàn kiến ăn thịt người trực tiếp ăn luôn tứ chi của cô ta.

Tứ chi bị kiến ăn thịt người là có cảm giác gì? Cô ta thậm chí đã quên cả việc kêu gào, chỉ ngây ngốc nhìn cánh tay và chân đang lộ ra bộ xương trắng hếu của mình…

Sau cơn hoảng loạn tột độ chính là lúc thanh tỉnh. Cô ta nghĩ tới người đàn ông mặc áo khoác màu trắng kia có dược chữa trị. Đúng rồi, tay chân không có thì có gì đâu mà phải sợ, chỉ cần có dược chữa trị là cô ta có thể khôi phục lại bộ dáng như trước. Cho nên cô ta nhìn về phía mẹ Sở, trong mắt hiện lên một tia hy vọng: “Không, các người không thể giết tôi!”

Sở Du Ninh cười… xem ra cô lại đoán đúng rồi! Nếu đã như vậy…

Còn chẳng đợi cô ta nói chuyện kiến ăn thịt người đãn dũng mãnh bò tới miệng cô ta, tất nhiên Sở Du Ninh sẽ không cho cô ta cơ hội nói ra.

Tốc độ của kiến quá nhanh, khi đứa con gái này phát hiện ra có con kiến bò đến miệng thì vô thức ngậm miệng lại. Chỉ một chút chần chừ này cô ta đã mất đi cơ hội nói chuyện.

Môi và đầu lưỡi trong nháy mắt đã bị kiến ăn thịt người cắn nuốt. Nói thật, tình cảnh này cực kỳ khủng bố, trong miệng của cô gái nhỏ xinh đẹp bò toàn là kiến ăn thịt người màu đen…

Cô ta nhịn đau nhìn về phía Sở Du Nhàn với ánh mắt cầu cứu. Đây là cơ hội cuối cùng của cô ta, chỉ cần Sở Du Nhàn biết cô ta mà chết thì mẹ hắn cũng sống không nổi thì khẳng định sẽ cứu cô ta.

Nhưng mà cô ta chỉ thấy được ánh mắt lạnh băng của Sở Du Nhàn! Ở trong mắt Sở Du Nhàn đứa con gái này chính là đầu sỏ gây nên tất cả mọi chuyện, bị kiến ăn thịt người ăn thịt luôn cũng đã là tiện nghi cho cô ta rồi. Nếu như là hắn ra tay thì khẳng định sẽ cho cô ta một cái chết đau đớn hơn nhiều!

Đứa con gái này cũng không phải kẻ ngu, suy nghĩ chút thôi đã có thể hiểu được suy nghĩ của Sở Du Nhàn. Cô ta cười lên, tự làm bậy thì không thể sống, sao cô ta lại dám đối đầu với Sở Du Ninh ở dưới tình huống chẳng có thực lực…

Cô ta liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, đôi mắt thống khổ của cô ta hiện lên một tia dữ tợn, cô ta muốn mẹ Sở phải chết! Muốn để cho chị em Sở gia hối hận cả đời!

Nhìn thấy như thế thì Sở Du Ninh biết cô ta đã chuẩn bị tốt, sau đó đàn kiến bao phủ cô ta, khi cô ta hóa thành một bộ xương trắng thì mẹ Sở cũng phun ra một ngụm máu tươi. Trong máu còn có cả nội tạng vỡ vụn… đến cả cơ hội kêu thảm còn không có đã mềm nhũn ngã xuống.

“Mẹ!” Sở Du Nhàn đột nhiên mở to hai mắt nhìn rồi kêu thảm thiết một tiếng. Hắn giãy giụa rồi ngã từ trên giường xuống.

Mắt Sở Du Ninh đột nhiên hiện ra kinh ngạc, theo bản năng bước lên phía trước một bước nhưng rồi lại dừng lại… K hơi bất ngờ nhưng bước tới chỗ mẹ Sở.

Khi tới cạnh bà ta thì dược chữa trị đã ở trong tay nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi. Dược chữa trị cũng chẳng phải thần dược, có thể trị đủ các loại vết thương nhưng lại không thể làm cho người chết sống lại.

Hiện trường lập tức lâm vào yên tĩnh, chỉ có Bạch Lạc thờ ơ nhìn Sở Du Ninh một cái…

Sở Du Ninh cảm nhận được ánh mắt của hắn thì ngẩng đầu nhìn hắn, Bạch Lạc hơi mỉm cười với cô, giống như muốn nói, nhìn đi, tôi đã từng nói với em chúng ta là cùng một loại người.

Sở Du Ninh thờ ơ dời mắt sau đó nhìn mẹ Sở rồi lâm vào im lặng.

Sở Du Ninh không khóc cũng không kêu, chỉ là ngơ ngác nhìn mẹ Sở, giống như vẫn chưa phản ứng được chuyện gì đã xảy ra. Qua một lúc lâu sau cô đột nhiên xoay người, không nói gì cũng không ngoảnh lại rời khỏi phòng giam.

( Lời tác giả:

Rất nhiều người đều nói này đoạn viết có chút dài, nhưng mà trong đó có rất nhiều ý nghĩa. Đầu tiên là nó đã giải thích hoàn toàn cặn kẽ nguyên nhân sâu xa dẫn đến tính cách lạnh nhạt, bất cần, huyết tinh, không từ thủ đoạn của Sở Du Ninh, đều là bởi vì người mẹ cực đoan này của cô.

Tiếp theo là Sở Du Ninh bây giờ rất mạnh rồi nhưng không chỉ có một đối thủ, mọi nguy hiểm cô đều trực tiếp đối mặt. Có rất nhiều người ẩn nấp ở những nơi mà cô không thể thấy, chưa chắc bọn họ đã mạnh cũng chưa chắc đã thông minh. Nhưng nếu như một đám người nhỏ yếu tụ tập lại với nhau thì cũng đủ để lay động tới sinh tử của cô. Đây chính là mạt thế.

Còn Sở Du Nhàn, hắn là vấn đề phải giải quyết giữa cô và mẹ Sở. Với tính cách của Sở Du Ninh và mẹ Sở thì sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ. Có một câu nói như này, thà phụ thiên hạ chứ không phụ mình. Nếu như Sở Du Ninh là người được thiên vị thì 80% cho dù không có tình yêu thì cũng sẽ liều chết bảo vệ mẹ cô. Đúng vậy, cô thà rời khỏi Sở Du Nhàn rồi mang mẹ Sở rời đi. Cho nên đừng ghét em trai. Cẩn thận nghĩ lại chỉ có mình hắn là chưa bao giờ thật sự làm tổn thương tới Sở Du Ninh. Dù là trước mạt thế hay là sau mạt thế thì hắn vẫn chỉ yêu mình cô. Cũng chỉ mình hắn là người không cần bất kỳ cái gì mà chỉ toàn tâm toàn ý yêu Ninh Ninh.

Còn đứa con gái kia… được rồi, tôi (TG) thừa nhận không có tên là do lười. Nhưng cái này không quan trọng! Thật ra cô ta rất thông minh. Cô ta sống thoải mái hơn Ninh Ninh ở trong mạt thế rất nhiều. Nhưng cô ta không cẩn thận như Ninh Ninh cho nên mới rơi vào tình trạng này. Thật ra mỗi nhân vật nữ đều là làm nền cho Ninh Ninh để phụ trợ hình ảnh cô ấy càng rõ hơn trong lòng bạn.

Họ không phải là Ninh Ninh cho nên chỉ có thể dừng bước tại đây. Mà Ninh Ninh sẽ ngày càng tiến xa hơn nữa.

Thật ra đoạn này có nhiều điểm nhỏ nhưng mình (TG) không giải thích ở đây, để lại một bất ngờ nho nhỏ cho các bạn nhé!)