Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 452: Cậu thắng




Giọng của Sở Du Nhàn càng thêm suy yếu, môi cũng trở nên trắng bệch: “Đồng ý với con, vĩnh viễn… đừng làm tổn thương đến chị… chị…” Cơ thể hắn lắc lư một chút, tầm mắt có chút mơ hồ, đây là hậu quả của việc mất máu quá nhiều tạo thành.

Cuối cùng mẹ Sở đã phản ứng được, ôm chặt Sở Du Nhàn, một tiếng khóc lên: “Được được được! Mẹ đồng ý với con! Mẹ đồng ý hết! Chỉ cần con còn sống thì cái mẹ cũng đồng ý với con!”

Sở Du Nhàn… đã giải quyết được nỗi lo lắng cuối cùng của Sở Du Ninh… đúng vậy, mẹ Sở có thể làm Sở Du Ninh bị thương nhưng tuyệt đối sẽ không làm Sở Du Nhàn bị thương tổn, khi Sở Du Nhàn đã buộc chặt mạng của mình cùng với Sở Du Ninh thì cho dù mẹ Sở có muốn bầm thây Sở Du Ninh thành vạn đoạn thì cũng sẽ phải bận tâm đến Sở Du Nhàn…

Sở Du Ninh cười nhạo một tiếng, đôi mắt hơi phiếm hồng, mẫu tử thâm tình như vậy ở trong mắt cô lại có chút mỉa mai, nhưng…

Cuối cùng Sở Du Ninh vẫn thở dài, rất tốt, Sở Du Nhàn thắng… cô quay đầu lại nhìn K một cái, K hiểu ý đi lên tiêm cho Sở Du Nhàn một ống dược chữa trị cấp thấp.

Ánh mắt Sở Du Ninh lóe lên nhìn K một cái. Là người nghiên cứu phát minh thì không có khả năng mà trong người hắn lại không có dược chữa trị cao cấp, chỉ cần tiêm cái loại này, chính là cái loại mà cho dù là người sắp chết thì cũng sẽ sinh long hoạt hổ ngay lập tức, nhưng mà K lại không dùng…

Lý do không dùng cũng rất đơn giản, Sở Du Nhàn không thể lập tức tốt lên được, ít nhất cũng phải đau khổ ở trên giường một thời gian ngắn, cái này không phải là do K muốn trả thù mà là chỉ có như vậy thì mẹ Sở mới có thể ghi nhớ lâu hơn.

Bà xem, lần này bà gây chuyện làm con trai yêu dấu của bà mất nửa cái mạng, sau này mà còn gây chuyện nữa thì rất có khả năng hắn thật sự bỏ mạng ở nơi hoàng tuyền.

Ở chung với người thông minh thật sự quá thoải mái, không cần Sở Du Ninh nói thì bọn họ cũng có thể sắp xếp mọi thứ cực kỳ tốt.

Một cái giường kim loại từ từ ngưng tụ ở bên dưới người Sở Du Nhàn và nâng hắn lên, mẹ Sở cũng bị ép buông Sở Du Nhàn ra và lùi qua một bên, thấy cái giường kim loại đang tự di chuyển thì mẹ Sở hoảng loạn bắt lấy tay Sở Du Nhàn: “Tiểu Nhàn!”

Sở Du Nhàn suy yếu mở mắt nhìn về phía mẹ Sở cười: “Con… không sao..”

Có việc gì thật hay không thì mẹ Sở không biết, nhưng bà ta đã có thói quen tin tưởng từng câu nói của Sở Du Nhàn, nghe thấy hắn nói không sao thì lòng cũng hơi buông lỏng.

Khi mọi người định đi theo Sở Du Nhàn rời khỏi cái nhà giam toàn mùi máu tươi này thì đứa con gái kia nắm lấy con dao băng rồi bất chợt kéo mẹ Sở qua.

Cái động tác này đã thể hiện cường độ cơ thể của cô ta, mọi người kinh ngạc, cô ta thế mà là một dị năng giả! Đừng nói tới người khác đến chính Sở Du Nhàn cũng không nghĩ tới đứa con gái này lại là một dị năng giả!

“Đứng lại!” Cô ta hét lớn một tiếng, mọi người dừng bước chân lại quay đầu nhìn. Đứa con gái này nhìn Sở Du Ninh, lại nhìn Sở Du Nhàn: “Anh… anh thế mà lại yêu chị gái ruột của mình!” Trong mắt cô ta đều là không thể tin nổi, thế nhưng thật sự có người dám loạn luân!

Sở Du Ninh nhướng mày: “Không chỉ có yêu đâu, còn ngủ rồi đấy!” Cô âm thầm đảo qua dao băng trên cổ mẹ Sở.

“Chị…” Cô ta nổi giậnv “Chị là đồ không biết xấu hổ!”

“Tôi có biết xấu hổ hay không… có liên quan gì tới cô à…” Sở Du Ninh lười biếng hỏi.

“Tôi…” Cô ta tức đến nỗi mặt đỏ bừng.

Thật ra thì cô ta cũng không phải đồ ngu, thậm chí còn có chút thông minh, cô ta dựa vào thông minh và tài trí của mình đã có thể an ổn sống đến bây giờ, tất nhiên, cái này cũng là do cô ta không có dung mạo và dị năng hố cha như của Sở Du Ninh.

Cô ta dựa vào sự hiểu biết đối với nhân tính con người cho nên đã cố tình tiếp cận với người phụ nữ thoạt nhìn tương đối giàu có, còn có cả vệ sĩ, còn thành công đạt được yêu thích của bà ta nên đã có thể được ở trong cái biệt thự thần bí kia.