Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 451: Chắn




Cho nên khi bà ta vụng về đi lên cầm dao băng thì không ai để trong lòng, ngay cả khi bà ta cầm dao băng dữ tợn chia vào Sở Du Ninh thì mọi người cũng không quá để ý.

Một người bình thường thì có thể làm gì được dị năng giả cao cấp cơ chứ? Bất cứ một ai ở đây cũng có thể bóp ch*t bà ta dễ dàng như bóp ch*t một con kiến.

Mỗi một động tác của mẹ Sở đều cùng vô cùng chậm, ngay cả đám người Diệp Thần cũng lười không động thủ, nhưng mà… lý do chủ yếu không ra tay là vì bà ta là mẹ của Sở Du Ninh, cho dù có muốn giải quyết vậy thì cũng chỉ có thể là Sở Du Ninh tự mình động thủ.

Ánh mắt Sở Du Nhàn xoay chuyển mãnh liệt, tất nhiên hắn biết mẹ Sở sẽ không thể xúc phạm tới Sở Du Ninh, nhưng nếu như mẹ Sở nhất định muốn làm theo ý của mình vậy kết quả cuối cùng thật sự cũng khó nói.

Sở Du Nhàn mím chặt môi, bây giờ… chỉ có một biện pháp duy nhất có thể giải quyết vấn đề này! Nghĩ đến đây mắt hắn đột nhiên lóe lên, lúc mẹ Sở dùng hết sức lao tới thì hắn không dùng bất kỳ dị năng nào che chắn bản thân lao tới trước người Sở Du Ninh, dùng thân thể cản lại một dao của mẹ Sở.

“Phụt!” Nhìn máu tươi phun ra từ người Sở Du Nhàn mà mẹ Sở cảm thấy choáng váng…

Sở Du Ninh cũng kinh ngạc, cô đột nhiên đứng lên nhìn về miệng vết thương của Sở Du Nhàn, phát hiện cũng không vào chỗ trí mạng thì mới nhẹ nhàng thở ra, chắc chắn trên người K có dược chữa trị, cô không cần lo lắng.

Sau đó, Sở Du Ninh nhìn một lượt toàn cảnh rồi… lại lười biếng ngồi trở về…

Suy nghĩ của Sở Du Nhàn sao cô lại không hiểu, nhưng mà không thể không nói một chiêu này của hắn đúng là có thể hoá giải oán khí trong lòng Sở Du Ninh, nhưng thứ nên chấm dứt vẫn phải chấm dứt, dù sao… lần này không chết nhưng trong lòng mẹ Sở cũng chẳng có hạn cuối, mà cô cũng rất may mắn, nhưng ai biết được may mắn có thể mãi luôn bên cô hay không đâu.

Cảm nhận được động tác của Sở Du Ninh, Sở Du Nhàn cứng đờ, rõ ràng mục đích cuối cùng của hắn không đạt được, nhưng mà… cảm giác được khí tràng trên người Sở Du Ninh nhẹ nhàng hơn một chút thì Sở Du Nhàn vẫn cứ nhẹ thở phào, chỉ cần cô không đau khổ thì đã là tốt rồi.

Lẽ ra Sở Du Nhàn tốt xấu gì cũng là có thể chất của dị năng giả cấp 5, người bình thường khó có thể làm hắn bị thương, tuy nhiên con dao kia lại là do Sở Du Ninh dùng dị năng hệ băng ngưng tụ ra, đừng nói có thể đâm hắn bị thương cho dù một nhát lấy mạng cũng hoàn toàn có thể.

“Nhàn ca!” Đứa con gái kia cuối cùng cũng đã phản ứng lại từ trong hoảng sợ, sợ hãi kêu lên một tiếng rồi vọt tới, Muốn đỡ Sở Du Nhàn nhưng lại bị Sở Du Nhàn chán ghét đẩy ra: “Cút!”

Cô ta chưa từng nhìn thấy hắn hung dữ như vậy liền lập tức choáng váng…

Mẹ Sở ngơ ngác nhìn Sở Du Nhàn chậm rãi rút dao băng ra ném lên mặt đất, máu tươi theo con dao chảy tí tách tí tách rải đầy đất, đầu óc bà ta trống rỗng.

“Mẹ…” Sở Du Nhàn nhịn đau nhìn mẹ Sở: “Nếu như chị có mệnh hệ gì… con chắc chắn cũng sẽ không sống một mình!” Lúc hắn nói những lời này rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức không ai có thể hoài nghi tính chân thật của lời này, trình độ quan trọng của Sở Du Ninh đối với hắn đã không cần nhiều lời.

Sở Du Ninh nghe thấy lời hắn nói thì hơi sửng sốt, tầm mắt lại rơi xuống miệng vết thương đang không ngừng đổ máu của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Mẹ Sở ngẩng đầu, ánh mắt bà ta rời khỏi miệng vết thương rơi xuống đôi mắt kiên định của Sở Du Nhàn, cơ thể bà ta hoảng hốt, đỏ hốc mắt, đôi tay run rẩy muốn che lại miệng vết thương của Sở Du Nhàn hy vọng có thể ngăn được dòng máu đỏ tươi đang chảy mãnh liệt kia, nhưng mà… thay đổi liên tiếp mấy động tác cũng không dám xuống tay, sợ

mình sẽ làm đau Sở Du Nhàn.

Mỗi người ở đây đều nhìn ra được mẹ Sở cực kỳ yêu thương Sở Du Nhàn, Sở Du Ninh hơi khựng, cô dời mắt đi chỗ khác theo bản năng, cô nhìn cảnh tượng này mà cảm thấy trong lòng rầu rĩ.

Sở Du Nhàn vươn tay bắt lấy tay của mẹ Sở, máu tươi ẩm ướt đã làm cho mẹ Sở đột nhiên cứng ngắc: “Mẹ…”