Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 442: Đòn sát thủ




Ba người đàn ông im lặng một lát, cuối cùng vẫn là Bạch Lạc nói: “Vậy trước tiên bắt tất cả những lão già ngoại quốc đấy lại!”

“Không được!” Diệp Thần bác bỏ ý kiến của Bạch Lạc: “Hiện tại Ninh Ninh không có nguy hiểm về tính mạng, cũng không có nghĩa là sẽ luôn không gặp nguy hiểm, nếu bắt toàn bộ bọn họ lại, bọn họ cá chết lưới rách thì phải làm sao bây giờ!”

Việc mà Diệp Thần lo lắng cũng không phải là không có đạo lý, ba người lại lâm vào trạng thái im lặng: “Vậy thì trước tiên tìm người theo dõi bọn họ, lại điều tra hướng đi của mỗi người bọn họ một chút.”

Tuy rằng điều này sẽ khiến cho thời gian bị chậm trễ, nhưng mà trước mắt thì đây lại là biện pháp ổn thỏa nhất rồi, chỉ là… ba người không khỏi nhìn về phía Sở Du Ninh, cô có thể sẽ phải luôn chịu đựng.

“Em… có thể chịu đựng được!” Sở Du Ninh cắn răng nói.

Diệp Thần đau lòng đi qua ôm Sở Du Ninh vào trong ngực, bỗng nhiên anh cảm thấy sự việc cũng không có đơn giản như anh vẫn luôn nghĩ là như vậy, tất cả việc này càng ngày càng thoát ra khỏi khống chế…

K có chút bực bội, trên thực tế hắn cũng không hề cảm thấy Sở Du Ninh là phụ nữ, ở trong lòng hắn, cô vẫn luôn là vật thí nghiệm có giá trị nhất, vậy mà bởi vì thấy cô suy yếu, thống khổ mà cảm thấy bực bội!

Cảm xúc như vậy đối với hắn mà nói cũng không phải là chuyện tốt, bởi vì công việc của hắn yêu cầu cần có đủ lý trí, nhưng mà… đột nhiên hắn lại phát hiện, chính bản thân mình cũng không thể thực sự khống chế tốt được loại cảm xúc khác thường này.

So với Diệp Thần và K, Bạch Lạc bình tĩnh hơn nhiều, anh ta thích thú nhìn Sở Du Ninh, so sánh với nhận thức trước kia của anh ta đối với Sở Du Ninh, cái dáng vẻ yếu ớt bên trong bộ dạng cứng cỏi thì ra mới mẻ như vậy, quả nhiên mỗi lần cô đều có thể mang đến cho anh những trải nghiệm không giống nhau.

Đúng lúc này, điện thoại của Sở Du Ninh vang lên, K nhận lấy điện thoại còn chưa lên tiếng phía đối diện đã truyền đến âm thanh của tiến sĩ Dương: “Sở tiểu thư suy nghĩ như thế nào rồi?”

Đột nhiên ánh mắt Diệp Thần lóe lên, người khác không biết, nhưng anh lại rất rõ ràng, một giờ trước khi bọn họ ở bên phía Tưởng Thanh Vũ thì tiến sĩ Dương Gọi vào chính điện thoại của Tưởng Thanh Vũ, nhưng hiện tại bọn họ tới chỗ của K thì tiến sĩ Dương lại gọi vào điện thoại của Sở Du Ninh, điều này có ý nghĩa gì? Ý là tiến sĩ Dương vẫn luôn khống chế mọi hành đồng của Sở Du Ninh.

K không nói gì chỉ là liếc mắt nhìn Sở Du Ninh một cái, Sở Du Ninh lại lười để ý, nhắm mắt lại tiếp tục đấu tranh cùng với đau đớn. K suy nghĩ, sau đó tắt điện thoại.

Diệp Thần đem suy đoán của chính mình nói ra, K nhíu mày: “Tôi đã đo lường và kiểm tra rồi, trên người cô ấy không có thiết bị theo dõi, nếu mà bị theo dõi thì… chỉ có thể là dị năng…”

“Bọn họ dám đến Hoa Hạ, vậy thì không có khả năng không chuẩn bị gì, ngoại trừ Trần Dật và Tư Đế Văn, bên người bọn họ chắc hẳn là còn có cao thủ khác!” Bạch Lạc trầm giọng nói.

Sở Du Ninh vừa nghe thì dừng lại một chút, trong rất nhiều thời điểm không phải sức chiến đấu mạnh mẽ nhất mới là lợi hại nhất, nếu như có chút dị năng

cổ quái hiếm lạ… chỉ cần dùng đúng chỗ thì như vậy sẽ trở thành đòn sát thủ lớn nhất.

Sở Du Ninh nắm chặt nắm tay, hiện tại cô chỉ có thể chờ, chờ đợi người theo dõi có thể nhanh chóng điều tra ra được một chút thông tin có tác dụng.

K suy nghĩ, xoay người đi về phía máy tính: “Chúng ta có thể từ hệ thống Thiên Nhãn tìm kiếm tung tích của bọn họ!” Lời K nói thì rất đơn giản, nhưng hiện tại là mạt thế không phải ai cũng đều có di động, nếu không có di động làm định vị, đây là một công trình tương đối khổng lồ, nhưng mà hiện tại bọn họ không còn biện pháp nào khác.

Bạch Lạc nhìn về phía K: “Tôi đề nghị mấy người thả tôi ra, tạm thời tôi có thể làm giảm đau khổ của cô ấy.”

Diệp Thần và K im lặng nhìn Bạch Lạc một lúc lâu, bọn họ không nghi ngờ năng lực của Bạch Lạc, dù sao thì… dị năng của anh ta thật sự rất thần kỳ, nhưng mà… anh ta sẽ có lòng tốt như vậy sao?

Bạch Lạc lại cười: “Vậy thì hãy để cô ấy cứ đau đớn như vậy đi.” Cuối cùng, Bạch Lạc vẫn được thả ra…