Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 440: Mẹ Sở




Sở Du Ninh nằm trong vòng tay của Tưởng Thanh Vũ cho nên có thể nghe được tiếng nói ở trong điện thoại của Tưởng Thanh Vũ, Sở Du Ninh vốn đang rất yếu ớt thì sửng sốt, lão già tiến sĩ Dương này đang xúi giục mối quan hệ giữa hai người bọn họ trở nên bất hòa!

Tưởng Thanh Vũ im lặng một lúc sau đó lạnh giọng hỏi: “Ông đã làm gì Ninh Ninh?” Không cần biết Sở Du Ninh có thật sự giấu anh cái gì hay không thì bây giờ không phải lúc quan tâm đến.

“Haha …” Tâm tình của tiến sĩ Dương có vẻ rất tốt. “Đau lắm đúng không? Cứ mỗi cách ba tiếng thì cơn đau này sẽ phát tác, và thời gian của mỗi cơn đau sẽ ngày càng dài hơn, và một ngày sau thì thời gian giữa các cơn đau sẽ rút ngắn

còn là hai tiếng thôi……” Tiến sĩ Dương nói một cách chậm rãi: “Mong Sở tiểu thư có thể cho tôi câu trả lời càng sớm càng tốt. Dù sao thì… tôi không đành lòng nhìn Sở tiểu hoa xinh đẹp như thế phải chịu đựng cái nỗi đau đớn này!” Sau đó tiến sĩ Dương cúp điện thoại.

Tai của Diệp Thần là tai của thây ma cho nên thính lực của anh ấy rất tốt cho nên cũng nghe thấy những lời nói trong điện thoại của Tưởng Thanh Vũ. “Nói cho ông ta biết đi!” Anh trầm giọng nói, chẳng có bí mật nào quan trọng bằng Sở Du Ninh!

“Không…” Sở Du Ninh khó khăn vươn tay nắm lấy điện thoại của Tưởng Thanh Vũ, yếu ớt nói: “Chúng ta không thể… vạch trần bí mật của K…”

Ngay cả lúc này Sở Du Ninh cũng không quên chọn lựa lợi ích cho bản thân trước.

Đúng, cô biết thứ đó ở đâu nhưng mà… cô không tìm thấy nó, cô không nói chỉ là để giữ lời hứa của mình… cho nên Tưởng Thanh Vũ không cần phải lo lắng về điều đó.

Chắc chắn, sau khi nghe Sở Du Ninh nói xong thì Tưởng Thanh Vũ đã đặt chuyện này xuống, thật ra thì cho dù chuyện này có liên quan đến K hay không thì anh cũng sẽ không tức giận, dù sao Sở Du Ninh cũng không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết sự thật, điểm này Tưởng Thanh Vũ rất hiểu.

Nhưng câu hỏi bây giờ không phải là có bí mật hay không mà là thân thể của Sở Du Ninh: “Dù em làm gì đi chăng nữa thì cơ thể em mới là điều quan trọng nhất.” Diệp Thần cau mày, đôi lúc anh thật sự không hiểu cô gái này đang nghĩ gì!

Sở Du Ninh nghiến răng nghiến lợi nói: “Xem ra… bọn họ không muốn… muốn tính mạng của em, nếu chỉ là đau đớn… thì em có thể nhịn được, anh… trước tiên anh kiểm tra xem đã xảy ra chuyện gì…” Câu nói này quá dài cho nên khi kết thúc, hô hấp của Sở Du Ninh trở nên dồn dập.

Sở Du Ninh tàn nhẫn đến mức có thể tự sát cho nên muốn uy hiếp cô ư? Nằm mơ!

Nhìn thấy Sở Du Ninh không muốn thỏa hiệp, Diệp Thần và Tưởng Thanh Vũ có chút tức giận nhưng cũng không thể giúp gì cô hết.

Nỗi đau này thật sự làm Sở Du Ninh cực kỳ đau đớn, cô cảm thấy cái chết còn thoải mái hơn, nhưng vì bọn họ không đồng ý thỏa thuận với tiến sĩ Dương cho nên cô chỉ có thể cố gắng khiến mình trông ổn một chút, sợ khiến mấy người Diệp Thần lo lắng.

Cuối cùng Diệp Thần đành phải gửi một tin nhắn cho mọi người, yêu cầu họ kiểm tra xem chuyện gì đang xảy ra với tiến sĩ Dương.

Sở Du Ninh đã phái Sở Du Nhàn đến căn cứ mới, trước khi rời đi, Sở Du Nhàn đã đến gặp Sở Du Ninh. Sở Du Ninh đối xử không tốt với Sở Du Nhàn nhưng mà cô cũng phải thừa nhận rằng mình đã làm tổn thương Sở Du Nhàn, đau đến thấu xương.

Vì không muốn gặp mẹ Sở cho nên Sở Du Nhàn đã mua một căn biệt thự ở vị trí đặc biệt ở ngoại thành cho mẹ Sở, không những thế còn sắp xếp một người giúp việc và vệ sĩ.

Người giúp việc này là do chính mẹ Sở chọn, là một đứa con gái rất lương thiện. Cô ta chân khéo léo và rất biết cách lấy lòng mẹ Sở Sở Du Nhàn vì quá bận rộn cho nên không thường tới để gặp mẹ Sở cho nên người luôn ở cùng bà ta chính là cô gái này.

Sở Du Nhàn cũng chẳng có cảm giác hài lòng hay không hài lòng với cô ta, vì hắn coi cô ta chỉ là một con chó con mèo ở bên cạnh người cao tuổi trước mạt thế.

Hôm nay mẹ Sở có vẻ rất vui, thấy Sở Du Nhàn đến còn đặc biệt đã làm món bánh bao sở trường của mình. Nhưng mà Sở Du Nhàn quá bận chỉ vội vàng ăn một chút và bổ sung vật tư rồi vội vàng rời đi.

Đứa con gái kia nhìn bóng lưng Sở Du Nhàn đi thẳng không hề quay lại thì trong mắt hiện lên một tia cô đơn.

Mẹ Sở cười xoa đầu cô: “Đừng lo lắng, sau này vào nội thành rồi ngày nào cũng có thể nhìn thấy hắn!”