Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 436: Phải sống tiếp




“Thật ra… Cố Đông đã phát hiện ra mạt thế trước khi mạt thế buông xuống cho nên đã cố ý thu thập và cất rất nhiều đồ ăn ở nhà cũ, sau khi mạt thế bắt đầu thì đã cố gắng thông báo mỗi một người Cố gia trở về nhà cũ để trốn.” Sở Du Ninh thờ ơ nhìn Cố Nam: “Nhưng mà lúc ấy anh lại ở bên Phạm Tuyết, Cố Đông vì đi tìm anh cho nên đã không có thời gian đích thân đưa bọn họ trở về nhà cũ…”

Cố Nam đột nhiên nắm tay thật chặt giống như rất kháng cự chuyện tiếp theo Sở Du Ninh sẽ nói, nhưng mà… vẫn không ngăn cản cô.

“Ai ngờ mẹ anh thế mà lại tìm mấy người đàn ông nhân cơ hội này để bắt cóc mẹ của Cố Đông! Mà ba của anh thì lại che chở cho mẹ ruột của anh đi tới nhà cũ…” Nói tới đây Sở Du Ninh dừng một chút, sau đó tiến sát đến bên người Cố Nam đè thấp âm thanh: “Khi Cố Đông không tìm thấy anh thì trở lại nhà cũ thì lúc này lại phát hiện không thấy mẹ của anh ấy, mà lại thấy mẹ ruột của anh đang ở trong ngực của ba anh, anh có thể tưởng tượng ra tâm trạng lúc đó của anh ấy không?”

Cuối cùng đôi mắt của Cố Nam đỏ lên, hắn cắn chặt răng, cả người run rẩy.

Sở Du Ninh thấy vậy lạnh lùng cười: “Khi Cố Đông tìm được mẹ của anh ấy thì bà ấy đã bị mấy người đàn ông đó luân gian, trong đó còn có một người biến thành thây ma, anh ấy cứ thế mà trơ mắt nhìn mẹ của mình chết ở trong miệng con thây ma kia.” Sở Du Ninh đột nhiên bóp chặt cổ của Cố Nam.

Cả người Cố Nam chấn động nhưng… cũng không phản kháng, mặc kệ cho Sở Du Ninh bóp càng ngày càng chặt… “Anh nói xem… các người có đáng chết hay không? Không… nếu như tôi mà quen biết Cố Đông sớm một chút thì tôi sẽ làm cho cả nhà các người sống không bằng chết!”

Ánh mắt Cố Nam hơi lóe lên, đưa tay bắt lấy cánh tay của Sở Du Ninh: “Nhưng mà… nhưng mà Phạm Tuyết vô tội…” Giọng của hắn nghẹn ngào khó khăn nói, có lẽ, đây là cọng rơm cứu rỗi cuối cùng của hắn.

Cho dù hắn có sai, cha mẹ của hắn sai thì Phạm Tuyết cũng là người vô tội mà, vì sao Cố Đông lại không buông tha cho Phạm Tuyết?

Sở Du Ninh cười: “Phạm Tuyết… sao có thể là kẻ vô tội được!”

Cố Nam nhìn Sở Du Ninh, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc mở mịt. “Nếu như cô ta không tự cho cái sự hảo tâm của mình là đúng thì liệu anh có

giúp mẹ anh trở lại thủ đô không? Nếu như mẹ anh không trở lại thủ đô thì mẹ của Cố Đông có chết không?” Sở Du Ninh cười lạnh một tiếng. “Nhưng mà… nhưng mà… cô ấy không biết…” Trái tim Cố Nam đột nhiên trầm xuống, nhưng vẫn cố gắng phản bác.

“Thế còn tôi thì sao? Tôi còn vô tội hơn cả Phạm Tuyết đấy, thế nhưng mà anh đối xử với tôi như nào?” Sở Du Ninh cắn răng hỏi, đáy mắt còn long lanh ánh nước: “Tôi chỉ là giúp một người anh nhớ nhung em trai tìm cậu ấy trở về thì có gì sai không? Tôi đâu biết giữa các người đã xảy ra cái gì, cũng không biết anh ấy sẽ làm như thế với anh, nhưng anh lại làm gì với tôi?”

Tay Sở Du Ninh dùng thêm lực: “Cố Nam… Anh là đồ khốn nạn!” Một giọt nước mắt từ khóe mắt của Sở Du Ninh trượt xuống, vừa lúc dừng ở trên mặt Cố Nam.

Vốn dĩ Cố Nam bị hối hận bao trùm thì đột nhiên sửng sốt, hắn nghĩ tới mình đã đối xử như nào với Sở Du Ninh, hẳn cũng không biết tại sao mình lại không muốn buông tha cho Sở Du Ninh, thậm chí khi hắn hạ quyết tâm đối mặt với tất cả mọi thứ thì điều đầu tiên hắn nghĩ đến lại cũng chính là Sở Du Ninh…

Sở Du Ninh đột nhiên thả đôi tay đang bóp cổ Cố Nam ra, lại hung hăng tát cho hắn một cái, khóe miệng Cố Nam chảy ra một giọt máu tươi.

“Muốn chết sao?” Sở Du Ninh đè ở trên người Cố Nam trên người, nhìn hắn từ trên cao xuống, trên mặt là vẻ lạnh băng, lúc này từng bọt nước tấp vào trên người của họ, trời dần tối sầm lại, thì ra… trời mưa.

“Anh nằm mơ!” Sở Du Ninh bóp chặt cằm của Cố Nam: “Anh phải sống tiếp… phải sống một cuộc sống đau khổ mất hết tôn nghiêm!” Nói xong tay Sở Du Ninh xoa xoa ngực của Cố Nam hòa cùng nước mưa từ từ đi xuống.