Sau khi Sở Du Ninh cao trào Tưởng Thanh Vũ cũng ngừng lại, anh cẩn thận nhìn cô, sau khi xác định cô thật sự đã không có chuyện gì thì lúc này mới chậm rãi rút ra, cũng không quan tâm đến bản thân mà cẩn thận xử lý sạch sẽ cho Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh đã thoáng thỏa mãn cuối cùng đã khôi phục chút lý trí, nhìn Tưởng Thanh Vũ như vậy thì trong lòng thoáng có chút băn khoăn, đây là một lão cán bộ cực kỳ chung thủy, sao cô lại phải kéo anh nháo chuyện làm cái gì. Tất nhiên cái áy náy này cũng là cố ý bày ra cho Tưởng Thanh Vũ xem.
Tưởng Thanh Vũ nhét côn th*t còn chưa mềm vào trong quần, sau đó bế Sở Du Ninh lên đi ra ngoài.
Sở Du Ninh mím môi, nằm ở trong lòng Tưởng Thanh Vũ không nói gì. Nhưng khi sắp sửa rời đi thì lạnh lùng liếc mắt nhìn Trần Dật một cái.
Lâm Phong cũng quay đầu lại vào lúc này đối diện với tầm mắt của Sở Du Ninh thì hắn hơi sửng sốt, sau đó lại tiếp tục nhìn Trần Dật, nếu như Sở Du Ninh không muốn ả chết vậy thì ả không thể chết được.
Tưởng Thanh Vũ cũng không phải hoàn toàn không phát hiện ra ý tưởng của Sở Du Ninh, nhưng… anh cũng hiểu được, cô không phải là một người thích làm mấy chuyện xằng bậy với đàn ông.
Lần trước bởi vì do Thẩm Hạo Nguyệt tính kế cho nên anh mới cưỡng ép cô, xong chuyện thì Sở Du Ninh lại vì Thẩm Hạo Nguyệt mà từ chối đề nghị anh phụ trách, từ sau đó Tưởng Thanh Vũ vẫn luôn cảm thấy anh nợ Sở Du Ninh.
Mà lần này… ngay cả khi mấy dị năng giả kia và Bạch gia chủ cũng không làm gì được Sở Du Ninh nhưng cuối cùng cô vẫn rơi vào trong tay Bạch Lạc, Tưởng Thanh Vũ vẫn nhớ rõ ngày đó khi anh dùng dị năng chữa trị cho cô nhưng cũng không thể làm cô tỉnh lại, tuy rằng không nói gì nhưng đúng là anh rất đau lòng.
Mà nguyên nhân Trần Dật làm tất cả những chuyện này cũng đều là bởi vì anh…
Tưởng Thanh Vũ siết chặt tay đang ôm cô, cô cũng chỉ là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi mà thôi, nếu như là ở trước mạt thế thì cũng chỉ là một người trẻ tuổi chỉ mới bước chân vào xã hội, nhưng hôm nay… cô lại phải liều mạng nỗ lực như vậy nhưng vẫn không thể tránh được bị tổn thương hết lần này đến lần khác… như vậy thì cô trả thù Trần Dật có cái gì sai đâu.
Tưởng Thanh Vũ lớn hơn Sở Du Ninh mười mấy tuổi, tất nhiên anh đối xử với Sở Du Ninh khác với những người đàn ông khác, tình cảm của anh dành cho cô đại khái có chút giống cha đau lòng con gái, tất nhiên vì đã có sự thân mật da thịt cho nên cũng có chút tình cảm của con trai con gái, cũng chính vì đủ loại nguyên nhân như thế cho nên mới làm Tưởng Thanh Vũ dung túng lần cô cố ý trả thù này.
Tưởng Thanh Vũ cũng không tiếp tục thỏa mãn bản thân mình, anh đưa Sở Du Ninh về phòng rồi rời đi, lúc anh rời đi quá vội, anh đã ở bên Sở Du Ninh hai ngày, hai ngày này chuyện Tưởng gia tám phần đã chất thành núi.
Chờ Tưởng Thanh Vũ đi rồi thì lúc này Sở Du Ninh mới tìm Trần Dật, lúc này Trần Dật đã thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, Sở Du Ninh lạnh lùng nhìn ả một lúc lâu sau đó mới thấp giọng nói: “Cô nhất định đang rất phẫn nộ, vì sao mình lại thua trong tay loại đàn bà như tôi đúng không?”
Sở Du Ninh chậm rì rì nói: “Dù sao thì cô vừa có bối cảnh, vừa có thực lực, ở thủ đô cũng được coi như là một người phụ nữ có một không hai, nhưng mà… như thế thì có ích lợi gì đâu… Cô đó, không phải thua ở phương diện năng lực mà là… thua vì sự thiên vị!”
Trên đời này có rất nhiều người xem thường Sở Du Ninh, nhưng… không phải ai cũng dám biểu hiện ra ngoài, Trần Dật trắng trợn táo bạo như thế nếu Sở Du Ninh không phản kích thì sau này chắc chắn sẽ còn Trần Dật thứ hai, Trần Dật thứ ba xuất hiện.
Trên đời này phụ nữ có bản lĩnh không ít, cô lại còn có nhiều đàn ông như vậy cho nên cô cần phải dùng Trần Dật để làm gương cho những người phụ nữ khác. Thích những người đàn ông đó thì có thể, có năng lực thì hãy sử dụng trên người họ, chỉ cần họ có thể chấp nhận người đó thì Sở Du Ninh cũng sẽ không nói hai lời. Nhưng… dám nhằm vào cô thì phải có sự chuẩn bị sống không bằng chết.