Lúc Tưởng Thanh Vũ đi vào biệt thự hoang phế thì không tìm được Sở Du Ninh nhưng lại thấy Diệp Thần đang tìm ba người kia khắp nơi.
Diệp Thần chau mày, mấy người Sở Du Ninh biến mất quá đột ngột, đột ngột tới mức anh cũng chẳng kịp phản ứng lại, hơn nữa anh tìm nửa ngày cũng không tìm ra được rốt cuộc bọn họ đã đi nơi nào.
Trước đây Sở Du Ninh cũng không phải chưa từng chơi 3P nhưng mà khi đó cô chỉ phải ứng phó với một mình Cố Nam là đủ rồi, lần này cô phải ứng phó với tận hai người đàn ông, điểm chết người chính là rõ ràng cô mệt tới mức mí mắt cũng không nhấc lên nổi nhưng mà thân thể vẫn không tự chủ được quấn lấy hai người đó mà đòi hỏi vô độ, không chịu bỏ qua.
Cuối cùng sau khi Sở Du Ninh hoàn toàn ép khô hai người đàn ông đó thì mới mỏi mệt hôn mê.
Nói ra cũng thật quỷ dị, nếu không phải Sở Du Ninh ép khô Bạch Lạc khiến Bạch Lạc không thể duy trì được dị năng thì hai người Diệp Thần và Tưởng Thanh Vũ không tìm thấy bọn họ.
Khi hai người nhìn thấy đột nhiên ba người bọn họ trần trụi xuất hiện thì sắc mặt hai người đó lập tức thay đổi, bọn họ chẳng rảnh quan tâm đến Bạch Lạc và Sở Du Nhàn cũng đang mềm nhũn ở trên mặt đất, vội vàng đi tới nâng Sở Du Ninh dậy.
“Ninh Ninh!” Tưởng Thanh Vũ vội vàng trị liệu cho Sở Du Ninh, trên cơ thể của cô có đủ các loại dấu vết lớn lớn bé bé đã được chữa trị trong nháy mắt nhưng cô vẫn chậm chạp không tỉnh lại.
“Sao lại thế này!” Diệp Thần cau mày, duỗi tay xoa mặt Sở Du Ninh.
“Không sao hết… có lẽ là do mệt muốn chết rồi.” Sau khi Tưởng Thanh Vũ thu hồi dị năng thì trầm giọng nói. Sau đó tầm mắt lạnh băng của hai người rơi xuống trên người Bạch Lạc, thật rõ ràng, mạng sống của hắn chuẩn bị dừng lại tại đây.
Tất nhiên Bạch Lạc cũng cảm nhận được sát ý của hai người nhưng hắn chỉ lạnh lùng cười. May Sở Du Nhàn đã vội vàng gọi hai người lại sau đó nói ra chuyện sinh mệnh cộng hưởng cho họ nghe.
Tưởng Thanh Vũ và Diệp Thần mặt đen sì, nói cách khác bọn họ chỉ có thể tùy ý để cho Bạch Lạc bắt nạt Sở Du Ninh mà không có cách nào để báo thù cho cô hết sao? Nói thật, lâu rồi họ mới phải chịu nghẹn khuất như vậy.
Cuối cùng thật sự không còn cách nào chỉ có thể đem Bạch Lạc bắt về Sở gia, lại nhốt xuống cái tầng hầm kia lần nữa.
Để tránh cho hắn tự mình hại mình hoặc tự sát, bốn phía tầng hầm được bao bọc bởi lớp cao su thật dày, đến cả đệm chăn cũng bày luôn trên đất không để lại giường.
Đối với cái này Bạch Lạc chỉ lạnh lùng cười: “Một người nếu như đã muốn chết thì phương pháp không cần quá nhiều đâu.”
“À thế anh lại đã đúng là nhắc tôi rồi!” Sở Du Nhàn lấy ra vòng khóa dị năng đeo cho hắn.
Bạch Lạc lười để ý Sở Du Nhàn, thảnh thơi ngồi xuống đệm giường, sau đó liền bắt đầu tuyệt thực.
Không ăn gì hết? Sở Du Nhàn lạnh lùng cười, vậy tiêm chất dinh dưỡng cho hắn là được, chỉ cần còn sống là tốt rồi. Nhưng khi cái mũi tiêm dĩnh dưỡng đầu tiên chọc vào tay hắn thì sắc mặt Diệp Thần đột nhiên đen sì.
Sở Du Ninh còn đang hôn mê, Diệp Thần và Tưởng Thanh Vũ vẫn luôn ở bên cạnh cô, sau đó thấy mu bàn tay của cô đột nhiên xuất hiện một cái lỗ kim lại còn chảy máu…
“Rút kim ra!” Diệp Thần tức giận nói.
Lúc này Sở Du Nhàn mới phản ứng lại vội vàng rút mũi tiêm dinh dưỡng ra. Không khí trong tầm hầm càng thêm ngưng trọng, Bạch Lạc vừa cười lạnh nhìn hai người vừa cúi đầu liến máu ở trên mu bàn tay.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì!” Cuối cùng Sở Du Nhàn không thể nhịn được nữa mà gào to.
Bạch Lạc lười biếng dựa vào tường: “Làm gì?” Hắn tà mị nhướng mày: “Đương nhiên là… muốn ở lại bên người cô ấy!”
“Chỉ thế?” Hắn cảm thấy thật khó tin.
“Nếu không thì sao?” Bạch Lạc chẳng quan tâm nói, cũng không có ý giải thích nghi ngờ của Sở Du Nhàn.
Diệp Thần trầm mắt nhìn Bạch Lạc, tuy rằng Sở Du Ninh giết cha của hắn nhưng… nếu như hắn đã muốn báo thù thì lúc Sở Du Ninh suy yếu hoàn toàn có
thể động thủ, nhưng mà hắn không làm vậy, cho nên… hắn thật sự không muốn mạng của Sở Du Ninh.