Không đợi dư vị cao trào của Sở Du Ninh tan đi, tiểu huy*t cô lại truyền tới cảm giác tê tê dại dại, cô ma sát theo bản năng, bỗng nhiên giật mình một cái, vừa mới cao trào lẽ ra tiểu huy*t cực kỳ mẫn cảm, nhưng sao lại chỉ cọ xát một chút như thế mà lại có khoái cảm mãnh liệt như thế này.
Khi Sở Du Ninh cảm thấy cực kỳ không ổn thì Bạch Lạc lười biếng vỗ ngực Sở Du Ninh: “Đừng vội, tôi sẽ thỏa mãn em.” Sau đó hắn lại ôm Sở Du Ninh lật người một lần nữa, cái này đã làm cô ngồi lên trên người hắn.
Cảm giác được dây đằng ở chỗ cúc huy*t chậm rãi rời khỏi, giống như đang ấp ủ âm mưu gì đó, đột nhiên một đôi bàn tay to nóng bỏng bắt lấy mông của cô.
Sở Du Ninh theo bản năng cúi đầu nhìn Bạch Lạc một cái, lại thấy tay Bạch Lạc vẫn còn đang chậm rãi xoa bóp ngực của cô, vậy thì… tay ở trên mông là của ai?
Sở Du Ninh vội vàng quay đầu lại nhìn lại, lại đối diện với đôi mắt đỏ hồng của Sở Du Nhàn.
Sở Du Nhàn biết rõ không nên đụng vào Sở Du Ninh nhưng mà hắn nhịn không được mà thò tay bắt lấy, thế mà lại thật sự nắm được cái mông co dãn no đủ của Sở Du Ninh.
Kinh hỉ cực lớn đã bao phủ toàn bộ Sở Du Nhàn, bắt được rồi, hắn bắt được rồi!
Sở Du Ninh nhìn thấy người ở phía sau Sở Du Nhàn thì muốn trốn theo bản năng, nhưng Sở Du Nhàn lại đột ngột dùng sức nắm chặt bờ mông của cô, sức lực lớn tới mức làm Sở Du Ninh cũng cảm thấy đau.
“Ai cũng có thể thao chị vậy tại sao em lại không thể cơ chứ!” Sở Du Nhàn vẫn luôn phải chịu dày vò cuối cùng nổi giận, vì sao cô lại muốn trốn? Ai cũng có thể thao cô, ngay cả thứ tiện nhân như Bạch Lạc cũng có thể nhưng hắn lại không được? Dựa vào cái gì cơ chứ!
Sở Du Nhàn kéo quần của mình xuống, đẩy cánh mông của Sở Du Ninh ra rồi ưỡn côn th*t sưng to của mình lên rồi đột ngột chọc vào trong cúc hoa.
“A…” Sở Du Ninh ưỡn thẳng người, cặp ngực no đủ tặng tới trong tay Bạch Lạc, Bạch Lạc hung hăng nắm chặt lấy chúng.
Đầu óc Sở Du Ninh trống rỗng, bây giờ người đang cắm trong cơ thể của cô… là em trai mình… là em trai ruột của mình…
Cái suy nghĩ này khiến cho Sở Du Ninh vốn đã sớm không quan tâm điều gì lại đột nhiên dâng lên sự kháng cự, không… không được đâu… sao bọn họ có thể cơ chứ!
Sở Du Ninh muốn giãy giụa nhưng cả người yếu ớt tới nỗi cô chẳng thể làm được gì hết: “Tiểu Nhàn, đừng mà…” Cô thấp giọng khẩn cầu, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý nhưng khi ngày này thật sự tới thì cô không vượt qua được phòng tuyến trong lòng.
“Đừng sao?” Sở Du Nhàn rút côn th*t ra rồi lại đột nhiên chọc vào: “Nhưng mà tao huy*t của chị không nói như vậy! Chị xem này, nó kẹp chặt lắm, lại còn hút mạnh nữa!” Dứt lời, hắn nắm chặt eo của cô đẩy ra đẩy vào hết lần này đến lần khác.
Chị em loạn luân là cấm ky đã làm tăng cảm giác tồn tại của Sở Du Nhàn, Sở Du Ninh thậm chí có thể cảm nhận được gân xanh ở trên côn th*t của hắn còn đang giật giật.
“Tiểu Nhàn, mau dừng lại, cầu xin em…” Mắt Sở Du Ninh ươn ướt, trong đầu cô hiện lên hình ảnh hai người khi còn nhỏ, khi cô bị phạt phải nhịn đói thì hắn trộm giữ lại một cái bánh bao, khi cô bị đánh thì hắn không màng tất cả mà bảo vệ cô.
Khi đó cô nói với hắn, đợi khi trưởng thành sẽ đổi thành cô bảo vệ hắn, chăm sóc hắn, cô nhất định sẽ trở thành người chị tốt nhất trên thế giới này.
Nhưng… sao mà chị và em lại có thể làm như này? Chị gái… sao lại có thể quyến rũ em trai đang ở tuổi dậy thì, cái gì cũng không hiểu cơ chứ?
Bên tại Sở Du Ninh vang lên giọng nói chán ghét và tức giận của mẹ, từng câu quyến rũ, từng cái tát đã làm đại não của Sở Du Ninh trống rỗng, cô muốn nói
là cô không làm… nhưng mà… mỗi lần Sở Du Nhàn nói hắn sợ bóng tối rồi bò lên giường của cô thì cô lại chưa bao giờ ngăn cản, chẳng lẽ… thật sự là do cô làm sai?