Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 411: Dây đằng (H Bạch Lạc)




Đây không phải là lần đầu tiên Sở Du Nhàn nhìn thấy Sở Du Ninh khỏa thân, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy có người đùa bỡn cô ở trước mặt hắn, nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy cho nên hắn mới có thể khó kìm nén sự phẫn nộ của mình.

Hắn liều mạng lao về phía Bạch Lạc, đôi mắt đỏ tươi như muốn xé nát hắn ra nhưng mà Bạch Lạc giống như ở một không gian khác, cho dù có lao tới thì

cũng bị xuyên qua cơ thể của bọn họ.

Nhìn Sở Du Nhàn dùng hết toàn lực nhưng vẫn bất lực như cũ thì Bạch Lạc cười lạnh một tiếng, theo sau liền đặt toàn bộ sự chú ý lên người Sở Du Ninh.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thân mật như thế này với một người phụ nữ, cơ thể trắng nõn giống như phát sáng của Sở Du Ninh hiện ra ở trước mặt hắn, hắn vô thức vươn tay nhẹ xoa nắn trên người Sở Du Ninh, sau khi chơi đùa với hai vú tuyết trắng của cô thì tầm mắt dừng lại ở trên tiểu huy*t trắng nõn.

Bởi vì Sở Du Ninh nằm trong ngực của hắn cho nên tư thế này đã làm hắn nhìn cũng không quá rõ ràng nhưng mà Bạch Lạc cũng không quan tâm, đột nhiên, cái ghế mây dưới thân Sở Du Ninh vươn ra một sợi dây mây, sợi dây mây này nhẹ nhàng uốn éo chui vào theo khe hở của tiểu huy*t.

Sở Du Ninh kinh ngạc, đầu tiên là sợi dây mây chạm nhẹ nhàng vào hạt châu nhỏ của cô rồi sau đó cái phần đầu của dây mây lại biến thành một quả cầu, nhẹ nhàng chậm chạp chà xát.

Ban đầu cũng chỉ là tiếp xúc như có như không, nhưng sau khi Sở Du Ninh dần dần thích ứng thì nó tăng lực độ thêm một chút.

Sở Du Ninh cứng đờ cắn chặt môi, không muốn cho Bạch Lạc quá nhiều phản ứng, Bạch Lạc giống như cũng chẳng nóng vội, hắn kiên nhẫn dùng quả cầu kia đùa giỡn hạt châu sưng đỏ của cô.

Thấy Sở Du Ninh cứ phải cắn răng chịu đựng thì Bạch Lạc khẽ cười một tiếng, dưới ghế mây lại mọc ra thêm một sợi dây đằng, theo rãnh mông Sở Du Ninh chui vào, động tác của nó rất chậm, bởi vì dây đằng thô ráp cho nên sự di chuyển của nó có thể cảm nhận được rất rõ ràng, làm cho thân thể của Sở Du Ninh càng ngày càng cứng ngắc.

Cuối cùng khi nó di chuyển tới chỗ cúc huy*t thì đầu dây đằng thử đụng chút vào cúc hoa đang căng chặt của Sở Du Ninh. Sở Du Ninh chống cự làm cho nó không thể thực hiện được, nhưng như này cũng chỉ là vô dụng mà thôi, đầu tiên là dây đằng uốn éo sau đó đột nhiên dùng lực mạnh chạm vào nơi cúc huy*t.

“A…” Sở Du Ninh đột nhiên bắt lấy tay của Bạch Lạc, cô thế mà lại bị kích thích sinh ra được một chút sức lực, nhưng chút sức lực này cũng chỉ là trong chớp mắt, sau đó mềm nhũn rơi xuống cổ tay của Bạch Lạc.

Bạch Lạc trở tay cầm tay của Sở Du Ninh thuận tiện còn bóp nhẹ hai cái. Đúng lúc này, dây đằng đang chạm vào các huy*t đột nhiên vặn vẹo lên, dùng hết toàn lực mà đâm vào bên trong.

Sở Du Ninh quật cường đi chăng nữa thì cũng chẳng phải đối thủ của dây đằng, cuối cùng vẫn bị mở ra cánh cửa. Sau khi tiến vào thì động tác của dây đằng cũng chẳng thay đổi, nó vẫn như cũ xoay tròn ở bên trong như một con sâu đang ngọ nguậy.

“Đủ… Đủ rồi!” Sở Du Ninh cắn răng khẽ quát một tiếng, vào nữa sẽ là quá sâu…

Nhưng Bạch Lạc căn bản là không để ý tới Sở Du Ninh, dây đằng vẫn tiếp tục như cũ, mãi cho đến khi… chui vào nơi mà đến cả Tưởng Thanh Vũ cũng chưa từng vào thì cuối cùng mới chịu ngừng lại.

Bạch Lạc hơi hít sâu vào một hơi, sau đó cúi người hôn lên môi của Sở Du Ninh: “Thật chặt….” Hắn khàn giọng nói. Sở Du Ninh mở choàng mắt, có ý gì? Cái gì thật chặt… Chẳng lẽ cảm quan của Bạch Lạc tương thông với sợi dây đằng này?

Lúc Sở Du Ninh còn đang trừng mắt không dám tin thì dây đằng ở trong cúc huy*t từ từ chọc ra rút vào.

Dây đằng lạnh lẽo không có sự co dãn như côn th*t của đàn ông, nhưng bởi vì do lớp da sần sùi cho nên ma sát cực kỳ có cảm giác mãnh liệt. Sở Du Ninh theo bản năng thẳng eo, cũng không rõ là muốn cho nó ra khỏi cơ thể hay là vì muốn nó tiện hoạt động hơn. Mà hô hấp của Bạch Lạc càng ngày càng nóng bỏng bên tai cô giống như muốn hòa tan cô vậy.