Ánh mắt Sở Du Ninh đột nhiên chợt lóe, tuy rằng còn chưa rõ tình huống hiện giờ nhưng mà nghe ý trong lời nói của Bạch Lạc cũng biết chẳng phải chuyện tốt.
“Không sai… hiện giờ thì tất cả mọi người sẽ phải cầu nguyện tôi sống cho thật tốt, bởi vì nếu như tôi chết thì em cũng chết theo…” trong giọng nói lười biếng của Bạch Lạc lộ ra một tia đắc ý, Sở Du Ninh nghe thấy mà đầu óc như muốn nổ mạnh.
“Sao thế… không tin à? Không tin thì em làm tôi bị thương một phát thử xem là biết ngay.” Bạch Lạc ôm Sở Du Ninh đang xụi lơ ở trong ngực, tầm mắt lại rơi
xuống vẻ mặt âm lãnh của Sở Du Nhàn.
Sở Du Nhàn tàn nhẫn thật, hắn có thể tàn nhẫn với tất cả mọi người nhưng lại không thể tàn nhẫn với Sở Du Ninh. Tay cầm súng nắm rất chặt nhưng mà nửa ngày sau cuối cùng vẫn phải buông xuống.
“Xì!” Bạch Lạc cười nhạo một tiếng: “Chuyện này rất dễ làm!” Nói xong giữa hai ngón tay của Bạch Lạc xuất hiện một cái lá cây, chiếc lá như ngọc, viền lá sắc bén như dao, hắn tiện tay cắt một nhát ở trên cánh tay mình, miệng vết thương ở cánh tay hắn máu chảy đầm đìa, cùng lúc đó, Sở Du Ninh chẳng bị cái gì tấn công nhưng cánh tay cũng xuất hiện miệng vết thương y như đúc.
“Chị!” Sở Du Nhàn sợ hãi kêu lên một tiếng, cái vết thương kia ở trên cánh tay của Bạch Lạc thì chẳng thấy thế nào cả, nhưng khi tới trên cánh tay trắng nõn của Sở Du Ninh lại có vẻ nhìn rất ghê người.
Cũng may khả năng phục hồi của Bạch Lạc cũng rất kinh người, chỉ một lát sau cánh tay hai người đã khôi phục như lúc ban đầu.
Sở Du Ninh rất tức giận nhưng tức giận thì cũng chẳng có tác dụng gì, Bạch Lạc dùng cấm thuật cộng hưởng sinh mệnh với cô là vì muốn bảo mệnh sao? Nhìn kiểu gì cũng chẳng thấy hắn giống như một người tiếc mạng, hay là… hắn muốn dùng cách này để giữ lại mạng cho người Bạch gia?
Bạch Lạc đưa tay nắm cằm Sở Du Ninh, hơi hơi nâng lên: “Em đừng nghĩ chuyện quá phức tạp!” Hắn tà ác cười: “Suy nghĩ của anh rất đơn giản, chính là muốn làm gì với em thì làm!”
Muốn làm gì thì làm, bốn chữ này nghe có vẻ cực kỳ hương diễm nhưng lời này phát ra từ trong miệng Bạch Lạc lại có cảm giác như bị rắn độc quấn lên thân, giống như nguy hiểm chết người ẩn trong dục vọng quyến rũ.
Một hạt giống đột nhiên xuất hiện từ giữa không trung, sau đó phải chịu trọng lực cho nên đã dần rơi xuống mặt đất, hạt giống này chui vào trong đất rồi nảy mầm lớn lên, thế mà cuối cùng lại lớn thành hình dạng một cái ghế mây to và rộng.
Bạch Lạc ôm Sở Du Ninh ngồi xuống ghế, để cho cô dựa vào ngực mình một cách yếu ớt.
Sở Du Ninh thử giật giật ngón tay, cảnh này vừa lúc lọt được vào mắt của Bạch Lạc.
Bạch Lạc cười nhạo một tiếng: “Đừng cố gắng giãy giụa, sau khi sinh mệnh cộng hưởng thì em sẽ có một khoảng thời gian cực kỳ suy yếu đấy.”
Sở Du Ninh mím môi, cuối cùng bỏ việc giãy giụa: “Anh cho là tôi sợ chết sao?” Cô cười lạnh hỏi.
“Tất nhiên em không sợ chết!” Kế hoạch thành công cho nên tâm tình của Bạch Lạc rất tốt, hắn đưa tay thưởng thức tóc của Sở Du Ninh, hắn dùng đuôi tóc của
cô nhẹ quét qua gương mặt non mịn của cô. “Nhưng mà… em nỡ lòng chết đi sao?” Đuôi tóc vòng vòng một chút rồi dọc theo cổ của Sở Du Ninh quét xuống xương quai xanh.
“Em vất vả lắm mới đi được đến ngày hôm nay, lại chỉ vì bị chút uy hiếp nhỏ này của anh mà em sẽ từ bỏ tất cả hay sao?” Có thể là do cảm thấy đuôi tóc không có tác dụng mấy cho nên hắn ném đi rồi bắt lấy ngực của cô, cách quần áo chậm rãi xoa bóp.
Động tác của Bạch Lạc có chút không quan tâm, giống như chỉ là đang đùa nghịch thưởng thức một chút, cũng không mang nhiều tình dục.
Sở Du Ninh hơi kinh ngạc, xem ra Bạch Lạc vẫn là rất hiểu cô. Cô im lặng một lát, điều chỉnh tâm lý, sau đó dùng giọng nói quyến rũ hỏi: “Vậy anh định làm gì thì làm với tôi như nào?” Nếu như chỉ là muốn cơ thể của cô thì Sở Du Ninh cũng không quá quan tâm, nhưng mà… cảm giác không đơn giản như vậy.
“Haha…” Bạch Lạc cười, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Du Nhàn đang trừng đôi mắt đỏ như máu nhìn hắn, sau đó đột nhiên xé toạc quần áo trên người Sở Du Ninh.