Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 41: Giả




Trong lòng Triệu Tiêm Tiêm hoảng loạn, lại không quên thu hồi xe đi đến phía vách đá, lúc này Lục Dĩ Minh cùng Lâm Phong cùng nhảy xuống, chỉ còn Bằng Khắc Nam cùng người đàn ông mặc áo choàng còn đứng ở mép vách đá chờ ả.

Trong lòng Triệu Tiêm Tiêm bất mãn, quá khứ khi gặp phải loại thời điểm này bọn họ sẽ bảo vệ ở bên cạnh ả, hiện giờ…… Lôi Dịch tức giận ả liền không tính, Lục Dĩ Minh cùng Lâm Phong là như thế nào, đặc biệt là Lâm Phong, hai người bọn họ còn vừa mới…..

Triệu Tiêm Tiêm bối rối suy nghĩ, được người đàn ông mặc áo choàng cùng Bằng Khắc Nam bảo vệ cùng nhảy xuống vách đá.

Nền của tảng đá không to, thon dài và nối liền với một chỗ trũng, chỗ trũng quá nông, cũng chỉ sâu hơn một mét, không thể che gió cũng không thể chắn được mưa.

Lôi Dịch đơn giản dọn dẹp sạch đá vụn, thu xếp một góc giúp Sở Du Ninh ngồi xuống.

Toàn bộ hành trình Sở Du Ninh giống như mộng du, trạng thái này là sau khi Lâm phong đi ra mới có, Lôi Dịch nhìn bộ dạng mím môi này của cô, lại không biết nên khuyên bảo như thế nào.

Vốn trước tiên định để cô tạm thời ngồi xuống, chờ sau khi Triệu Tiêm Tiêm xuống dưới sẽ lấy cái đệm, nhưng cúi đầu liền nhìn thấy chân của cô bị đá trên mặt đất cắt qua. Lôi Dịch cau mày lại, anh vẫn biết làn da của cô mềm mại bao nhiêu, không còn cách nào anh chỉ có thể kéo cô qua, sau đó chính mình ngồi xuống trước rồi để cô ngồi trên đùi của anh.

Thời điểm Triệu Tiêm Tiêm xuống dưới vừa đúng lúc thấy được một cảnh này, lập tức tức giận “Lôi Dịch! Anh làm gì đấy! Người phụ nữ này là ai?”

Lôi Dịch lại chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn ả một cái “Đem đệm lót mang ra đây, trước tiên nghỉ ngơi một chút chờ thây ma bên trên bỏ đi.” Ngữ khí giải quyết việc chung so với trước kia không còn giống nhau.

Triệu Tiêm Tiêm còn muốn nói thêm điều gì nữa, lại đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Lôi Dịch, ả theo bản năng dừng lại, sau đó thành thành thật thật lấy ra đệm lót.

Lôi dịch trực tiếp ôm Sở Du Ninh đứng dậy, sau đó thả lỏng bàn tay lấy ra một cái đệm lót trải lên trên mặt đất mà anh đã thu dọn tốt, sau đó lại mới đem theo Sở Du Ninh ngồi xuống.

Triệu Tiêm Tiêm nhìn một cảnh này mặt càng ngàng càng đen, người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều không lộ mặt, mặt đều bị tóc che mất, cô ta rốt cuộc là ai? Quần áo trên người…. Dường như nhìn có chút quen mắt!

Triệu Tiêm Tiêm luôn luôn xem thường Sở Du Ninh, cho nên chưa bao giờ dùng đôi mắt nhìn qua cô, chính vì nguyên nhân này mà không có nhận ra được quần áo trên người cô.

Lâm Phong cầm lấy một lọ nước đưa tới trước mặt Sở Du Ninh “Ninh Ninh uống một chút nước đi!” Âm thanh của hắn thật nhẹ, hắn chưa từng dùng âm

thanh nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện, nhưng nghe thấy âm thanh của hắn Sở Du Ninh đột nhiên run lên, theo bản năng chui vào trong ngực Lôi Dịch.

“Không có việc gì, không có việc gì!” Lôi Dịch xoa đầu cô nhẹ giọng trấn an, sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Phông một cái “Đi sang một bên đi!”

Lâm Phong mím môi, thật sự cầm nước rời đi.

“Ninh Ninh!” Triệu Tiêm Tiêm khiếp sợ trừng to mắt “Cô ta là Sở Du Ninh?” Nghĩ đến dị năng biến hình của Sở Du Ninh đầu óc Triệu Tiêm Tiêm ong lên một tiếng.

Lúc này Sở Du Ninh mới chậm rãi ngẩng đầu lên, rốt cuộc cũng lộ ra gương mặt làm người ta ngày đêm thương nhớ. Triệu Tiêm Tiêm đứng lên, chỉ vào mặt cô lạnh lùng cười “Mấy người là bị sắc đẹp làm cho mê muội đi! Điều này rõ ràng là do cô ta dùng dị năng biến ra! Mấy người đã quên sao, những người biến hình đó đều làm như thế nào để lấy lòng đàn ông?”

Nếu là người khác có lẽ thật sự đã bị lời nói này đánh lừa, rốt cuộc thì ả nói cũng không có sai. Nhưng Sở Du Ninh rất cẩn thận, cô vẫn luôn che giấu bộ dạng này thì sao có thể là giả? Nếu cô nghĩ đến việc mê hoặc bọn họ, dùng gương mặt này ngay từ đầu thì thật tốt, bọn họ sẽ con bắt cô đi nấu cơm được sao?