Thật ra Sở Du Ninh cũng không làm anh thất vọng, mềm không được vậy thì sử dụng vũ lực, không bao lâu sau đã rửa sạch đám ô hợp này. Khi Sở Du Ninh thao túng mấy con kiến ăn thịt người đó đối phó với Bạch gia chủ thì Trần Dật cười lạnh một tiếng: “Nhìn đi, đây là con đàn bà mà anh coi trọng đấy!”
Đồng thời lúc đó Bạch gia chủ cũng hỏi Sở Du Ninh rằng Tưởng Thanh Vũ có biết cô ác độc như vậy hay không. Tưởng Thanh Vũ âm thầm liếc mắt nhìn Trần Dật một cái, thì ra đây là mục đích của ả, Trần Dật chính là muốn cho anh nhìn xem Sở Du Ninh ác độc tới mức nào sao? Vậy nói cách khác…
Trần Dật biết, mấy người Bạch gia chủ chính là shipper đi đưa đồ ăn, cái ả chờ chính là giờ khắc này, giờ khắc Sở Du Ninh lộ ra gương mặt thật.
Không, không phải… theo như trình độ của Trần Dật hẳn là không đơn giản như vậy, cái ả muốn nhất định là, nếu như phía Bạch gia chủ thực hiện được, vậy Sở Du Ninh sẽ bị dơ bẩn, với tính cách không chứa nổi một hạt cát trong mắt của anh thì rất có khả năng cao là sẽ ghét bỏ Sở Du Ninh.
Nếu như không thành công bị Sở Du Ninh phá cục phản sát, vậy thì để anh nhìn thấy Sở Du Ninh ác độc như thế nào…Trần Dật gọi đây là một hòn đá ném trúng hai con chim, cho dù tình huống phát triển như thế nào thì ả đều có thể đạt được mục đích.
Nhưng mà… Trần Dật không nghĩ tới Tưởng Thanh Vũ cũng không sẽ bỏ rơi Sở Du Ninh chỉ vì cô bị luân gian, anh chỉ biết là đầu tiên sẽ báo thù cho cô. Tất nhiên cũng sẽ không cảm thấy việc cô ăn miếng trả miếng là ác độc, dù sao ngoại hình của cô như thế kia nếu như không có chút thủ đoạn cực đoan thì căn bản là không thể bảo vệ được bản thân mình.
Càng quan trọng hơn… Tưởng Thanh Vũ từ trong chuyện này đã phát hiện Trần Dật bây giờ không phải là Trần Dật trước đây nữa rồi, ả mới chân chính là người phụ nữ ác độc.
Cho dù Trần Dật nói như thế nào thì Tưởng Thanh Vũ cũng chỉ là bình tĩnh nhìn hình ảnh trong camera theo dõi, mãi cho đến khi cảnh tượng ba người đột ngột biến mất sau khi Bạch Lạc chết xuất hiện thì Tưởng Thanh Vũ liền lập tức đứng lên chạy ra bên ngoài.
Trần Dật cũng khiếp sợ với tình thế đột nhiên bị đảo ngược như vậy nhưng nghĩ rằng đây cũng có thể là do Bạch Lạc dùng cách thức đồng quy vu tận với Sở Du Ninh, nếu đã như vậy… cũng không có gì là không tốt cả, cái thứ tai họa như Sở Du Ninh chết đi sẽ thanh tịnh hơn rất nhiều.
Trong một không gian xa lạ, Sở Du Ninh và Bạch Lạc dây dưa ở bên nhau, sợi ánh sáng màu lục lại lần nữa xuất hiện, bên trong phảng phất như ẩn chứa hơi thở sinh mệnh cực hạn.
Thì ra dị năng của Bạch Lạc cũng không phải là hệ mộc bình thường mà là dị năng hệ sinh mệnh, dị năng hệ sinh mệnh có một cấm thuật, có thể dùng chung một sinh mệnh với người khác.
Đây vốn là một cái kỹ năng để cứu người, dù sao thì dị năng hệ sinh mệnh đồng nghĩa với sinh mệnh vĩnh hằng, nhưng mà… Bạch Lạc sẽ tốt tâm như vậy?
Được rồi, nói tới đây thì không thể không nói Bạch Lạc đúng là một tên điên, thật ra muốn cộng hưởng sinh mệnh thì cần phải hai bên tự nguyện, nếu như một bên bị cưỡng b/ức thì bên còn lại sẽ bị nguy hiểm đến tính mạng.
Đặc biệt nếu như bên chủ động là bên sở hữu dị năng sinh mệnh thì cái này đã yêu cầu cần phải ở trong một điều kiện cực kỳ hà khắc mới có thể hoàn thành, điểm quan trọng nhất chính là cần dùng hết sinh mệnh của mình để khởi động cấm thuật, sau đó… thì xem ý trời.
Bởi vì đối phương là bị cưỡng chế cho nên chỉ có một phần ba cơ hội có thể thành công, nếu như thất bại, vậy chính là cái chết…
Cho nên mới nói, Bạch Lạc thật sự là một tên điên…
Nhưng… không thể không nói… vận khí của Bạch Lạc rất tốt, khi tia sáng màu xanh lục phân thành hai, sau khi hoàn toàn đi vào trán hai người khi ánh sáng tắt đi, giữa trán hai người đã để lại một nốt chu sa đỏ tươi.
Bạch Lạc tỉnh lại sớm hơn Sở Du Ninh, khi thấy Sở Du Ninh mở đôi mắt mê mang thì khoé miệng hắn cong lên, nở một nụ cười tà mị: “Chúc mừng, bây giờ… sinh mệnh chúng ta đã cộng hưởng.”