Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 406: Ngoan độc




Sở Du Ninh thờ ơ nhìn Sở Du Nhàn một cái, sau đó tiếp tục ngắm bắn đám người đang chạy trốn về phía trước.

Sở Du Nhàn cũng không dám giả vờ nữa, hắn vội vàng cởi dây thừng lấy súng ra xử lý hai người chạy trốn ở phía sau.

Từ khi vang lên tiếng súng đến khi kết thúc cũng chẳng tới một phút, hai chị em Sở gia đã xử lý toàn bộ tinh anh của Bạch gia… sức chiến đấu như vậy sao có thể không làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ, điều đáng kinh ngạc nhất chính là, bọn họ một người là hệ thổ cấp 5, một người là biến hình cấp 6, đều là những loại dị năng phế vật điển hình…

Sau khi giải quyết xong những người đó Sở Du Ninh mới nhìn về phía Bạch gia chủ, lúc này ông ta đang khiếp sợ nhìn khẩu súng trong tay Sở Du Ninh: “Đó là cái gì!”

Khẩu súng này cũng không phải Bạch gia chủ chưa từng thấy, chỉ là khẩu súng năng lượng bình thường, Bạch gia cũng mua được mấy cái, nhưng mà… khẩu súng năng lượng đối phó với thây ma cấp trung còn khó, khi đối phó với thây ma cao cấp còn chẳng có mấy tác dụng thì càng khỏi phải bàn đến dị năng giả cao cấp.

Nhưng mà… khẩu súng của Sở Du Ninh lại có thể dễ dàng phá vỡ được lớp phòng ngự của dị năng giả cao cấp, chuyện này là không thể!

Đúng vậy, khẩu súng lục trong tay hai chị em Sở Du Ninh rất bình thường, là kiểu dáng rất phổ thông, nhưng… khẩu súng mà K đưa cho sao có thể là loại bình thường được?

Đây là do dị năng của Sở Du Ninh còn thấp, lại còn thêm thể chất dễ chọc phiền phức của cô cho nên mấy người đàn ông của cô thật sự đã phí hết tâm tư, nhưng

xét ra chỉ có đúng một cách, giả heo ăn thịt hổ, quan tâm đối phương lợi hại như nào làm gì, chỉ cần một kích giết ch*t bọn họ mới là chân lý.

Thật ra khẩu súng này có nguyên lý cũng không phức tạp, chỉ là nguyên liệu chính của khẩu súng này chính là nguồn dị năng chính của vòng dị năng, có thể làm mất đi hiệu lực của bề mặt mà viên đạn đã tiếp xúc.

Tuy diện tích không lớn, thời gian cũng không thể kéo dài, nhưng mà… như vậy là đủ rồi.

Thử nghĩ mà xem dị năng giả mà mất đi lớp bảo hộ chính là một điểm trí mạng, sau đó phải đối mặt với viên đạn có năng lượng… kết quả có thể nghĩ trước được.

Sở Du Ninh chậm rì rì đi đến trước mặt Bạch gia chủ, giơ súng lên bắn thêm hai phát vào chỗ khớp xương hai bên vai.

Bạch gia chủ cắn chặt răng để không bị gào lên.

Sở Du Ninh nhướng mày: “Đáng tiếc… một hán tử lại chết vì ngu xuẩn, mấy lời nói ngu xuẩn của Trần Dật cũng dám tin.”

Bạch gia chủ toát mồ hôi nhẫn nhịn cơn đau nhức kia, nhìn về phía Sở Du Ninh: “Tưởng tiên sinh có biết cô ngoan độc như này không?”

Sở Du Ninh tỏ vẻ không sao cả nhún vai: “Các người cho anh ấy biết cũng đâu có sao.” Nói xong ánh mắt xinh đẹp nhìn bốn phía căn phòng, sau đó Sở Du Ninh cúi người nhìn về phía Bạch gia chủ lạnh lùng cười: “Nếu như đã hao tốn nhiều tâm tư như vậy thì tôi cũng không thể để cho các người phí công được, để cho Tưởng Thanh Vũ nhìn thấy, Sở Du Ninh tôi còn có một mặt càng ngoan độc hơn!”

Dứt lời, Sở Du Ninh xoay người trở lại nhàn nhã ngồi lên sô pha, sau đó đàn kiến ăn thịt người rậm rạp bò về phía Bạch gia chủ.

Sắc mặt Bạch gia chủ đột nhiên biến đổi, lúc trước ông ta đã bị kiến ăn thịt cắn cho hai phát, nỗi đau kia giống như khảm vào tận trong linh hồn, nhưng cho dù ông ta có sợ hãi đi nữa thì cũng không thay đổi được vận mệnh tiếp đó của ông ta, một lát sau, kiến ăn thịt người đã bò đầy tứ chi của ông ta.

“A… A…” Bạch phụ đau đớn muốn lăn lộn, nhưng cơ thể lại giống không phải của ông ta, căn bản không thể động đậy chỉ có thể không nhúc nhích nằm ở chỗ kia chịu đựng nỗi đau đớn bị cắn xé toàn thân.

Sở Du Ninh vẫn bình thản nhìn móng tay: “Tôi vốn không định để các người còn sống mà rời khỏi đây, nhưng mà… cũng không để cho các người một cách đau khổ như vậy, chỉ là… rất tiếc, ông lại dây dưa với con tiện nhân Trần Dật kia liên hợp hại tôi làm tôi rất không vui!”

Chỉ một chốc lát sau, chân của Bạch gia chủ và cả hai cánh tay chỉ còn lại mỗi xương, đến cả vết máu cũng đều đã bị kiến ăn thịt người hút sạch sẽ.