Sau khi nghe thấy cái tin tức này sắc mặt Sở Du Ninh chậm rãi trầm xuống. Diệp Thần kinh ngạc nhìn Sở Du Ninh một cái, cô… là thật sự tức giận?
Diệp Thần đã đi theo bên người Sở Du Ninh từ lâu rồi, tuy rằng ít xuất hiện nhưng vẫn luôn thích quan sát nhất cử nhất động của Sở Du Ninh, ngoại trừ lần Ngụy Tử Hân không muốn sống nữa thì anh chưa bao giờ nhìn thấy Sở Du Ninh thật sự tức giận, lần này… cô lại tức giận.
Đúng vậy, Sở Du Ninh thật sự tức giận, cha Bạch lại dám động vào Sở Du Nhàn!
So sánh với những người đàn ông khác thì Sở Du Nhàn đối với Sở Du Ninh mà nói thì có chút không giống nhau, dù sao thì… trong xương bọn họ chảy cùng một dòng máu, hắn cũng là sự ấm áp duy nhất khi cô còn nhỏ, đừng nhìn bộ dáng lạnh lùng ngày thường đối xử với Sở Du Nhàn của cô, đó chỉ là do cô không thể tiếp nhận được cảm tình của Sở Du Nhàn mà thôi.
Suy nghĩ một chút, Sở Du Ninh đối với Ngụy Tử Hân còn có thể làm được đến tình trạng như thế, huống chi Sở Du Nhàn cơ chứ?
Nhưng để ý thì cũng không có nghĩa Sở Du Ninh mất đi lý trí, cha Bạch sở dĩ làm như vậy đơn giản chính là lần trước bọn họ đã bêu xấu Bạch phu nhân cho nên ông ta mới muốn trả thù mà thôi.
Sở Du Ninh không tin cha Bạch biết người phụ nữ mình yêu thương bị mẹ Bạch hại chết thì liệu ông ta sẽ còn trả thù cho mẹ Bạch nữa hay không? Nghĩ đến đây, Sở Du Ninh để Diệp Thần đưa cô về Tiêu Hồn Động trước, lấy được tài liệu rồi tự mình lái xe đi tới nơi cha Bạch nói.
Thật ra cô cũng không có khả năng đi một mình, sau chuyện Cố Nam bắt cóc lần trước cô đã nhận được giáo huấn, cho nên cô để cho Diệp Thần ẩn thân ở chỗ tối, nhưng vẫn dựa theo quy tắc ông ta nói, cho nên Diệp Thần sẽ không dễ dàng xuất hiện, dù sao anh cũng là lưỡi kiếm của cô, muốn giết người thì vẫn phải dùng lưỡi kiếm.
Nơi cha Bạch nói là một cái biệt thự hoang đổ nát, trước mạt thế cũng là một cái trang viên nghỉ dưỡng vô cùng xa hoa, chỉ là lúc mạt thế mới đến thì ở đây xuất hiện một con thây ma tốc độ cấp 2, người trốn ở chỗ này không một ai có thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều bị chôn trong bụng thây ma.
Tất nhiên về sau con thây ma này vẫn bị chết ở trong tay nhân loại, còn bị đào tinh hạch đi.
Thời điểm Sở Du Ninh xuất hiện thì Sở Du Nhàn đang bị cột vào trên ghế, cổ tay còn đeo vòng khoá dị năng, trong miệng còn bị nhét một miếng vải rách.
Thấy cảnh như này Sở Du Ninh nhướng mày: “Bạch gia chủ rất cẩn thận, chỉ là một dị năng giả hệ thổ nho nhỏ mà cũng phải đeo cả vòng khoá dị năng”
“Hai chị em các người quỷ kế đa đoan, cẩn thận một chút cũng không thừa.” Bạch gia chủ ngồi ở trên sô pha lạnh giọng nói.
Sở Du Ninh cũng chẳng nhìn ông ta mà là nhìn về phía mấy dị năng giả cao cấp đứng ở trong phòng… Những người này cô đều đã nhìn thấy ở trong tài liệu, đều là những người tài giỏi Bạch gia nuôi dưỡng, chỉ là… đối phó với hai chị em bọn họ thì mấy dị năng giả này có phải là có chút lãng phí hay không. Mà khi cô nhìn thấy đáy mắt của mấy người này tràn ngập sắc dục thì mặt Sở Du Ninh trầm xuống…
Thì ra là thế…
Cha Bạch cũng không vòng vo: “Tiền căn hậu quả của sự việc cũng không cần tôi nhiều lời, chỉ cần hôm nay cô hầu hạ mấy người này của nhà tôi cho tốt thì tôi sẽ thả hai chị em cô đi.”
Sở Du Ninh nghe thấy lời cha Bạch nói thì cũng chẳng biến sắc, mắt đảo qua người đang cầm máy ghi hình, sau đó lạnh lùng cười: “Bạch gia chủ nghĩ cũng thật đẹp.”
Nói xong Sở Du Ninh quay người lại, tìm nơi sạch sẽ để ngồi xuống, hơn nữa vẻ mặt ngạo nghễ nhấc chân bắt chéo: “Bạch gia chủ không sợ lúc hai chị em chúng tôi rời khỏi đây thì cũng là lúc Bạch gia các người mất mạng sao!” Mặt của Bạch gia chủ đột nhiên trầm xuống: “Khẩu khí của Sở tiểu thư cũng thật là lớn!”
Sở Du Ninh cũng chẳng hoang mang cười: “Có thể ngồi ổn ở cái vị trí gia chủ của thế gia đứng thứ 3 thủ đô thì hẳn là Bạch gia chủ không ngu xuẩn như này mới đúng, động vào tôi có hậu quả gì chẳng lẽ ông không biết?”