Vì sao Sở Du Ninh lại muốn người của chiến đoàn Phượng Hoàng xem nơi này là nhà? Thật sự là vì mộng tưởng ấm áp hay sao? Cũng chẳng phải… dù sao thì cô cũng chẳng phải người cao thượng.
Phải biết rằng khi một dị năng giả đối mặt nguy hiểm khi, nếu đã xem căn cứ Tự Do là nhà thì bọn họ có thể ôm tâm lý liều chết để bảo vệ nhà của mình, như vậy thì họ có thể sử dụng 10 phần sức mạnh, thậm chí là 20 phần sức mạnh của mình.
Nhưng nếu căn cứ Tự Do cũng giống như những căn cứ khác, xem căn cứ cũng chỉ là một cái điểm dừng chân thì một khi xuất hiện tình huống cực kỳ nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên của bọn họ chính là rút lui!
Sở Du Ninh đặt toàn bộ người thân và của cải ở căn cứ Tự Do cho nên chỉ cần chờ cái thang này đứng vững hơn và cao hơn ở trên sân khấu thì căn cứ Tự Do sẽ không thể bị bỏ rơi.
Cô đã lên kế hoạch ngay từ khi mới bắt đầu xây dựng, thành phố dưới lòng đất có thể bảo đảm được tính mạng của dân cư, bên trong sẽ dần bỏ thêm vật tư vào để có thể chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, mà tất cả mọi phương diện trong căn cứ thiết kế đều là dựa trên sự tiện nghi cho dân cư, tất nhiên sẽ để cho mỗi một người ở lại đây có thể sống thoải mái và an nhàn.
Trịnh Phàn cũng không lập tức trả lời Sở Du Ninh, giao chiến với người như Sở Du Ninh cực kỳ cần phải lý trí, nhưng mà suy nghĩ bây giờ của cô ấy vô cùng rối rắm, cũng không thích hợp để đưa ra bất kỳ một quyết định gì. Ánh mắt Sở Du Ninh hơi lóe, Trịnh Phàn này so với Triệu Tiêm Tiêm thì thông minh hơn nhiều, Sở Du Ninh cũng bắt đầu thưởng thức cô ấy. “Tất nhiên… cô cũng không cần phải trả lời tôi ngay lập tức, dù sao đây cũng không phải là chuyện của một mình cô, tôi cho mấy người thời gian là một năm, một năm này thành viên của chiến đoàn Phượng Hoàng thích ứng được chỗ này hay không rồi ra quyết định cũng không muộn.”
Lời này của Sở Du Ninh khiến cho Trịnh Phàn thoải mái hơn rất nhiều, dù sao đây cũng không phải là một chuyện ép mua ép bán.
“Nhưng mà…” Sở Du Ninh nói: “Trong một năm gia nhập căn cứ Tự Do thì chiến đoàn Phượng Hoàng có thể trở thành công dân bậc một, ở trong trung tâm thành phố, một năm sau phải tuân theo quy tắc ở trong căn cứ.”
Lựa chọn cũng không phải hai chiều, nếu như chiến đoàn Phượng Hoàng không nắm chắc được cơ hội này, vậy ngại quá…
Sở Du Ninh nói như vậy cũng không phải là cô không quan tâm đến chiến đoàn Phượng Hoàng, nhưng mà tư thái nên có thì cô vẫn phải có, nếu không sẽ làm bọn họ nổi lên tư tâm.
Lời này của Sở Du Ninh tất nhiên vẫn ổn nhưng Trịnh Phàn có thể nghe ra được một hệ thống hoàn chỉnh từ trong lời của cô. Nói thật… cô ấy bắt đầu cảm thấy tò mò với cách mà Sở Du Ninh quản lý căn cứ Tự Do.
Sở Du Ninh đứng lên, vươn tay về phía Trịnh Phàn: “Rất mong chờ có thể hợp tác với cô.”
Trịnh Phàn cũng đứng lên, sau khi bình ổn được cảm xúc thì lại trở lại tiêu sái vô cùng, cô ấy cũng vươn tay ra cầm lấy tay Sở Du Ninh: “Tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Lúc hai người trở lại đại sảnh thì mọi người đều nhìn lại, đặc biệt là Triệu Tiêm Tiêm và Ngụy Tử Hân, các cô ấy rất muốn biết hai người đã nói gì.
“Ngày mai tôi sẽ trở lại căn cứ Thiên Thụ, cố gắng dùng tốc độ thật nhanh dời về đây.” Trịnh Phàn cười nói.
Triệu Tiêm Tiêm và Ngụy Tử Hân vừa nghe thấy thì cùng nhau cười, nếu có thể đạt thành hiệp nghị vậy tức là Sở Du Ninh đã giải quyết được nguy cơ tiềm ẩn,
đúng là không thể không nói… Hai người kia có một sự tín nhiệm mù quáng đối với Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh cười không nói gì, để lại cơ hội nói chuyện với nhau cho ba người, dù sao thì… sau này ba người các cô ấy ở chung với nhau nhiều hơn.
Tuy chưa thể hoàn toàn nuốt luôn chiến đoàn Phượng Hoàng, nhưng mà… Sở Du Ninh có dã tâm cũng có tin tưởng mình có thể đạt được mục tiêu này, kể từ đó, có Ngụy Tử Hân là quản lý, có Triệu Tiêm Tiêm là hậu cần, hơn nữa còn có chiến lực của Trịnh Phàn… khung xương của căn cứ Tự Do đã được hình thành.
Buổi tối Cao Dương tự tắm rửa mình sạch sẽ thơm ngào ngạt, còn thay một cái áo tắm tơ tằm màu đen, vừa MAN vừa gợi cảm lại cũng có phong vị khác.
Nhưng… Sở Du Ninh căn bản không có thời gian tán tỉnh cùng với hắn, bởi vì cô còn phải thử dị năng khống chế dị thú của mình một chút.