Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 398: Nhà




Trịnh Phàn khẽ cau mày, lại thấy Sở Du Ninh đưa tay chỉ vào chén trà, cô ấy theo bản năng cầm chén trà lên, nước trà ấm áp làm cô ấy lấy lại tinh thần, lúc này cô ấy mới phát hiện chỉ đơn giản nói mấy câu và một số động tác đã khiến cho cô ấy hoàn toàn rơi xuống hạ phong.

Mãi cho đến giờ phút này Trịnh Phàn mới biết được Sở Du Ninh cô gái này lợi hại đến mức như nào. Nhưng mà… cô ấy sai rồi, đây cũng chỉ là mới bắt đầu…

“Sau khi vào căn cứ Tự Do, Trịnh đoàn trưởng định quản lý chiến đoàn Phượng Hoàng như thế nào?” Giọng của Sở Du Ninh mềm nhẹ không nhanh không chậm, giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng câu hỏi lại làm ánh mắt Trịnh Phàn đột nhiên lóe lên.

Chiến đoàn Phượng Hoàng lúc trước ở căn cứ Thiên Thự, phương thức quản lý đã gần như rất thành thục, đáng lẽ Sở Du Ninh không nên hỏi vấn đề này mới đúng, nhưng mà cố tình cô lại hỏi tới…

Trải qua chuyện vừa rồi Trịnh Phàn không cho rằng vấn đề mà Sở Du Ninh hỏi là một câu hỏi ngu ngốc, nếu vậy… lời của cô chắc chắn có hàm ý sâu hơn… là cái gì đây?

Trịnh Phàn không trả lời được cũng không bị Sở Du Ninh xem nhẹ, cô ấy chỉ là đang bị nhốt ở trong một vòng tròn không nhìn được bàn cờ lớn hơn mà thôi, mà điều mà Sở Du Ninh cần làm là giúp cô ấy nhảy ra khỏi cái vòng tròn này.

Sở Du Ninh đặt chén trà trong tay xuống, khác hẳn với vẻ dịu dàng điềm đạm trước đây, lần này tốc độ nói chuyện của cô nhanh hơn, nhưng từng từ lại rất rõ ràng: “Một nửa vật tư rất có thành ý, nhưng căn cứ Tự Do không cần, cái mà căn cứ cần chính là những cư dân chịu xem nơi này là nhà!”

Trịnh Phàn kinh ngạc ngẩng đầu, tay làm đổ một ít trà, cô ấy vừa nghe thấy cái gì? Cô ấy không cần vật tư, mà là muốn bọn họ xem nơi này là nhà?

Trước sự ngạc nhiên của Trịnh Phàn, Sở Du Ninh vẫn bình thản như cũ: “Tôi thành tâm mời các thành viên của chiến đoàn Phượng Hoàng trở thành cư dân chính thức của căn cứ Tự Do, là một cư dân chính thức thì không cần giao nộp vật tư, hơn có thể được hưởng toàn bộ quyền lợi của một công dân Hoa Hạ trước mạt thế, tiền đề của những điều này chính là… tuân thủ quy tắc của căn cứ Tự Do.”

Trịnh Phàn nhìn Sở Du Ninh chớp chớp mắt, sau đó nghe thấy cô nói tiếp: “Tất nhiên, những quy tắc này là dựa trên pháp luật trước mạt thế kết hợp với một số tình huống sau mạt thế mà lập ra, tuyệt đối không có chút điều khoản bá vương nào.”

Sở Du Ninh dừng lại một chút, trên mặt lộ ra một nụ cười ấm áp: “Tôi hy vọng người có thể ở lại nơi này đều có thể sống tốt mà không phải là những dã thú ăn tươi nuốt sống, mất đi lý trí mất đi nhân tính.”

Trịnh Phàn lăn lê bò lết ba năm ở mạt thế, cô ấy đã gặp quá nhiều cảnh tượng máu me giết chóc, tham lam đáng ghê tởm, nhiều đến nỗi cô ấy cũng đã tập mãi thành quen. Nói thật, mặc dù ngồi ở phòng trà của Triệu Tiêm Tiêm uống trà, trò chuyện, nghe nhạc, ăn xiên nướng, cô ấy cũng không cảm nhận được cuộc sống ở trước mạt thế.

Bởi vì… cô ấy đã sớm quên nhà vốn có mùi vị như thế nào rồi.

Nhưng mà… người phụ nữ ở trước mặt này lại đang nói với cô ấy… muốn để bọn họ xem nơi này như là nhà… Trịnh Phàn có chút hoảng hốt, tất cả quá không chân thật, cái đề nghị này cũng quá buồn cười rồi, người ở trong A Tì Địa Ngục còn có thể trở lại như trước được sao?

Thấy sắc mặt Trịnh Phàn thay đổi liên tục, Sở Du Ninh cũng không thúc giục, tự rót tự uống trà nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, rất nhàn nhã.

Thật ra khi hai người vào cửa thì khí tràng trên người Trịnh Phàn và Sở Du Ninh là ngang nhau, bởi vì Sở Du Ninh cũng chỉ là một thủ lĩnh của căn cứ mà thôi, chuyện mà Trịnh Phàn muốn làm trong một đêm tìm một căn cứ tiếp theo cũng không phải việc khó, cho nên… cô ấy cũng chẳng cảm thấy mình thấp hơn người ta.

Cô ấy cẩn thận, khách khí, và nhường một đường đơn giản chỉ là biểu hiện sự tôn trọng Sở Du Ninh và giáo dưỡng của cô ấy mà thôi.

Nhưng sau cuộc trò chuyện giữa hai người Sở Du Ninh tấn công không chút dấu vết, từng bước một dẫn Trịnh Phàn vào bẫy, cho đến cuối cùng hoàn toàn bị vây trong đó.

Đúng vậy, Sở Du Ninh lại lần nữa đánh vỡ thói quen của Trịnh Phàn, từng chút một để cho cô ấy nhìn thấy được thì ra còn có thể như vậy… cho đến cuối cùng mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

Trịnh Phàn biết trật tự thế giới sớm muộn gì cũng đều sẽ khôi phục, nhưng mà… trật tự ở căn cứ Tự Do khôi phục quá sớm… Sớm đến mức làm cho tất cả mọi người khó mà tin được.