Tận Thế Tiêu Hồn Động - Thương Tịch Lạc

Chương 387: Trong quan tài




Quả nhiên không ngoài dự liệu, Cao Dương tự trang điểm mình hoa hòe lộng lẫy, hộ tống rất nhiều vật tư, vất vả mới đi tới căn cứ Tự Do thì đến cả bóng dáng của Sở Du Ninh cũng chưa nhìn thấy.

Ngụy Tử Hân thờ ơ liếc mắt nhìn Cao Dương một cái, hắn mặc tây trang màu đỏ rực, trên đấy còn thêu chỉ vàng… Hắn lấy đâu ra cái bộ đồ này thế?

Không nhìn thấy Sở Du Ninh Cao Dương cũng không nóng vội, hắn ăn vạ ở lại căn cứ Tự Do không chịu rời đi. Không chỉ như thế khi hắn giới thiệu bản thân với người khác cũng không bao giờ nói mình là thủ lĩnh căn cứ Cao Dương, mà là không biết xấu hổ tự cho mình là nam sủng của Sở Du Ninh…

Bởi vì trong căn cứ có một Triệu Tiêm Tiêm, cho nên… mọi người rất tự nhiên tiếp nhận cái thân phận mới này của hắn, không chút nghi ngờ.

Cao Dương hồ nháo như thế nào ở căn cứ Tự Do Sở Du Ninh cũng không biết, hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đều là thứ ở trong cái quan tài kia.

Sau khi phòng thí nghiệm xây dựng xong, Sở Du Ninh và K đứng ở bên ngoài lớp kính bảo vệ nhìn quan tài trên vực sâu, K cẩn thận điều khiển sợi tơ kim loại chui vào quan tài theo khe hở trên thân, chỉ cần sợi tơ kim loại đi vào thì K có thể thông qua cảm ứng thấy rõ tình trạng ở bên trong.

Qua một lúc lâu K hơi nhíu mày, sau đó nhìn Sở Du Ninh một cái: “Bên trong trống không…”

“Trống không? Không thể nào!” Mặc dù chưa từng mở ra nhưng cô vẫn có thể khẳng định trong quan tài có thứ gì đó.

Lúc này Diệp Thần đi tới mặt không biểu tình nói: “Hắn đã chết rồi.”

Sở Du Ninh kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thần, nhưng anh cũng không có ý định giải thích thêm, Sở Du Ninh mím môi: “Một chuyến này của chúng ta là không công vô ích rồi sao?”

Tầm mắt Diệp Thần rơi xuống quan tài: “Cái quan tài này và vực sâu rất quan trọng, không thể để chúng nó rơi vào trong tay người khác!”

Sở Du Ninh sẽ không ngu ngốc hỏi Diệp Thần vì sao biết cái này, dù sao thì anh cũng có thể điều khiển đại quân thây ma cắn nuốt lẫn nhau để lên cấp cho nên biết chút bí mật gì cũng rất bình thường.

Cô cũng không muốn truy hỏi Diệp Thần rốt cuộc chuyện này như thế nào, nếu như anh thật muốn nói thì tất nhiên sẽ nói cho cô, Sở Du Ninh im lặng một lát: “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”

Tầm mắt Diệp Thần rơi vào trên người K: “Anh có thể nghiên cứu xiềng xích và hoa văn khắc trên thân quan tài.” Ánh mắt K hơi loé nhưng cũng không hỏi Diệp Thần câu vì sao…

Diệp Thần nhìn K lại nhìn Sở Du Ninh, đáy mắt hiện lên ý cười vừa lòng, nói chuyện với người thông minh vẫn luôn rất dễ dàng.

Nghe Diệp Thần nói quan tài kia rất an toàn thì K liền dựng một cái cầu bắc qua vực sâu, sau đó thật cẩn thận chụp lại mấy hoa văn khắc trên thân quan tài, sau khi chụp xong thì hắn liền đi sang một cái phòng thí nghiệm khác để bắt đầu nghiên cứu.

Khi Sở Du Ninh đang suy nghĩ có nên trở về căn cứ Tự Do hay thủ đô thì Diệp Thần bỗng nhiên giữ tay cô, Sở Du Ninh hơi sửng sốt, bỗng nhiên thân mình nhoáng lên, lúc khôi phục ý thức thế nhưng lại đang nằm ở một nơi kỳ quái.

Sở Du Ninh đưa tay sờ sờ bốn phía, sắc mặt biến đổi: “Đây là…” “Trong quan tài.” Diệp Thần ôm Sở Du Ninh nhẹ giọng nói.

Trong quan tài! Vì sao anh lại mang cô nằm vào trong quan tài? Khi Sở Du Ninh còn đang nghi hoặc thì bốn phía vốn dĩ tối đen từ từ sáng lên.

Nói là sáng thì cũng không phải quá sáng, thoạt nhìn giống như biển sao mênh mông ngoài vũ trụ, Sở Du Ninh kinh ngạc cẩn thận nhìn kỹ, thật sự là biển sao… các điểm sáng kia chậm rãi lớn dần cuối cùng đã biến thành các thiên hà.

Chờ đến ngân hà ở trên đỉnh đầu hoàn toàn thắp sáng, quan tài cũng bỗng nhiên thay đổi hình dạng, cái vốn dĩ là đáy quan tài dần dần trở nên trong suốt, xuyên qua cái đáy quan tài trong suốt là có thể nhìn được vực sâu ở phía dưới.

Vực sâu vẫn đen nhánh như cũ, nhưng mà… Sở Du Ninh cảm thấy phía dưới có một sức mạnh thần bí và cường đại. Mà cái sức mạnh thần bí kia tràn ra năng lượng toàn bộ đều bị xích sắt trói giữ quan tài kia hấp thụ sau đó chậm rãi vận chuyển tới bên trong quan tài.

Sở Du Ninh không có thiên phú tu luyện, nhưng mà… cô cảm nhận được rõ ràng cơ thể của mình đang sinh ra một chút biến hóa.