Cuối cùng không còn cách nào khác, Sở Du Ninh chỉ có thể đem chuyện dược gia cố này giao cho Sở Du Nhàn.
Sở Du Nhàn cảm thấy thật ủy khuất, người này ngày ngày đều vội tới nỗi không thấy được nổi bóng người, nhưng chỉ cần xuất hiện thì lại sắp xếp chuyện cho hắn làm, làm thì làm, nhưng cũng phải cho ít ngon ngọt chứ, thế mà lần nào sắp xếp xong chuyện cũng chạy luôn!
Nhìn bộ dáng oán phụ kia của Sở Du Nhàn, bước chân của Sở Du Ninh hơi dừng. Sở Du Nhàn vừa thấy cái phản ứng này của cô thì vội vàng nghiêng người tới phía trước: “Chị! Em vất vả lắm đấy, chị ôm em một cái đi!” Lời này cũng chỉ là tùy tiện nói một chút, căn bản hắn cũng chẳng trưng cầu ý của Sở Du Ninh, liền ôm chặt lấy cô.
Sở Du Nhàn cao 1m9, khi ôm Sở Du Ninh vào trong ngực giống như một cặp tình nhân nhỏ vườn trường, Sở Du Nhàn cúi đầu nhìn nhìn Sở Du Ninh, sau đó cúi đầu hôn lên môi cô.
Tay Sở Du Ninh giật giật, giống như muốn đẩy hắn ra nhưng mà… cuối cùng cô cũng không làm gì.
Ban đầu Sở Du Nhàn chỉ là thử một chút, khi hắn phát hiện chị gái cũng không chống cự thì kích động run nhè nhẹ. Hắn thật cẩn thận liếm môi của cô, sau đó dịu dàng cạy môi cô ra, rồi tới hàm răng… cuối cùng thấp thỏm cuốn đầu lưỡi của cô lên.
Sở Du Ninh không để trong lòng, lại không biết điều này đối với Sở Du Nhàn mà nói có ý nghĩa gì, đôi mắt hắn đã bắt đầu ươn ướt. Sở Du Nhàn càng hôn càng sâu, đôi tay ôm Sở Du Ninh đã bắt đầu khó nhịn xoa bóp thân thể của cô.
Sở Du Nhàn vẫn luôn hôn cô giống như không thể dừng lại được, mãi cho đến khi… Sở Du Ninh ở trong ngực hắn khẽ chuyển động, trong mắt Sở Du Nhàn hiện lên vẻ không muốn nhưng cuối cùng vẫn buông đôi môi có chút sưng đỏ của cô ra.
Sau một nụ hôn thì Sở Du Nhàn cũng không buông Sở Du Ninh ra, mà là chôn ở cần cổ của cô mà hít một hơi thật sâu.
Sở Du Ninh hơi dừng lại, bởi vì… cô cảm nhận được cần cổ của mình ươn ướt, ý muốn lùi lại có chút chần chừ. Qua một lúc lâu Sở Du Ninh mới thở dài, đưa tay ôm lấy cơ thể của Sở Du Nhàn.
Sở Du Nhàn đột nhiên run lên, sau đó nước mắt càng không thể ngăn được, chảy dọc xuống theo xương quai xanh của Sở Du Ninh, lăn xuống bầu ngực của cô để lại một dấu vết ái muội.
Lần này Sở Du Nhàn không như ngày thường luôn miệng gọi chị chị, trạng thái im lặng của hắn ngược lại đã làm trong lòng Sở Du Ninh mềm nhũn.
Hai chị em cứ ôm như vậy một lúc lâu cuối cùng Sở Du Nhàn mới khàn giọng nói: “Nhất định chị không biết đây là khoảnh khắc vui nhất của em từ khi mạt thế đến… từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng vui như vậy…”
Có lẽ dùng từ mừng như điên càng hợp lý hơn một chút, khi hắn nhìn thấy một đám người bình thường biến thành thây ma đáng sợ thì hắn đã kích động cười to thành tiếng, những người bên cạnh đều cho rằng hắn điên rồi.
Sở Du Ninh cho tới bây giờ cũng không hiểu vì sao Sở Du Nhàn lại yêu cô, có lẽ là bì hai người bọn họ trưởng thành quá giống nhau cho nên hắn chỉ là quá tự luyến.
Nhìn thời gian Sở Du Ninh cảm thấy đã đến lúc rồi, Sở Du Nhàn cũng không có ý được một tấc lại muốn tiến một thước, lần trước ôm, lần này đã hôn môi, lần sau nói không chừng…
Sở Du Nhàn rất vừa lòng với cái tiến độ này, hơn nữa hắn biết rõ đây đều là phần thưởng Sở Du Ninh dành cho hắn.
Bây giờ Sở gia cũng đã được xem như đã vững gót chân, tất nhiên, ngoại trừ tác dụng do Sở Du Ninh có nhiều nhân tình thì cũng nhờ những thử đoạn cao siêu của Sở Du Nhàn.
Nhìn những thiệp mời đủ các màu ở trên bàn Sở Du Nhàn cong môi, có dược gia cố ở đây… hắn tin tưởng có thể làm Sở gia tiến thêm được một bước, không nói tới cái khác vị trí bên dưới Tiêu Hồn Động là hoàn toàn có thể.
Thứ đồ vật dược gia cố này khẳng định ai cũng muốn, phải biết rằng đây không chỉ là chuyện an toàn kiên cố mà sau này khi hải thú tấn công vào lục địa khẳng
định sẽ trở thành tiêu chuẩn bình thường, những công trình kiến trúc bị tổn hại chẳng lẽ không cần tiền để xây dựng lại sao, có loại dược gia cố này… có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền của.