Sở Du Ninh không nghĩ tới Trần Dật lại tìm tới Tiêu Hồn Động, còn mang theo cả đám nhà khoa học kia, chắc có lẽ là tới vì dược gia cố, nhưng mà… người ả tìm là Cố Đông, không phải cô…
Sở Du Ninh cũng không tức giận, nếu không phải tìm cô thì cô làm chuyện của mình.
Trần Dật dùng danh nghĩa bạn cũ để đi tìm Cố Đông, tuy nhiên Cố Đông lại chỉ nói một câu: đồ không phải của anh, anh không làm chủ được.
Thấy cái phản ứng này của Cố Đông, trong lòng Trần Dật có dự cảm không tốt, sau đó Cố Đông liền gọi người phụ nữ trông như đàn ông đi tìm Sở Du Ninh.
Sở Du Ninh còn cố ý trang điểm một chút, váy đuôi cá gợi cảm màu đen, trang điểm đậm, thoạt nhìn giống như… tình nhân của đại lão…
Được rồi… nghiêm khắc mà nói, cô cũng coi như là tình nhân của Cố Đông, nhưng… cô cũng chưa từng nhìn thấy có nhân tình nào lại có thể long trọng như này, Trần Dật cũng coi như là mặt mũi.
Khi Trần Dật nhìn thấy Sở Du Ninh phong tao đẩy cửa ra, đắc ý dào dạt nhìn về phía ả thì đầu ả như bị nổ mạnh.
Các nhà khoa học không biết ân oán giữa Trần Dật và Sở Du Ninh, khi nhìn thấy Sở Du Ninh thì kinh ngạc: “Không nghĩ tới đồ vật này thế mà lại là đồ của Sở tiểu thư.”
Sở Du Ninh chẳng hề để ý vẫy tay: “Chỉ là chút đồ chơi nhỏ tiến sĩ K tùy ý làm thôi, không có gì ghê gớm cả.” Nói rõ cô quyến rũ bước từng bước đi đến trước mặt Cố Đông, giống như không xương ngồi xuống đùi anh, Cố Đông cũng rất phối hợp duỗi tay ôm lấy eo của cô.
Một màn diễn xuất này của Sở Du Ninh đã làm Trần Dật chán ghét không nhịn được, hận không thể quăng một cái tát vào gương mặt xinh đẹp như hoa của cô.
Lão tiến sĩ dẫn đầu không để ý tới diễn xuất của Sở Du Ninh: “Không biết tôi có thể được gặp vị tiến sĩ K này một lần hay không!”
Sở Du Ninh trợn mắt trả lời: “Tất nhiên là không thể!”
Lão tiến sĩ tự thấy mình đã rất lịch sự, hơn nữa ở nước ngoài ông ta cũng là một người đức cao vọng trọng, lão không nghĩ mình lại bị Sở Du Ninh trực tiếp từ chối như vậy.
“Ngài có điều không biết tiến sĩ K thật sự rất bận, thật sự không có thời gian quan tâm tới mấy việc nhỏ này, ngài có gì thì cứ nói với tôi là được.” Sở Du Ninh thờ ơ liếc mắt nhìn lão tiến sĩ một cái.
Lão tiến sĩ suy nghĩ một chút, sau đó cười hỏi: “Không biết có thể đưa tài liệu dược gia cố cho chúng tôi xem một chút không?”
Sở Du Ninh lập tức tỏ vẻ khiếp sợ nhìn bọn họ: “Vậy các người moi đầu óc ra cho người ta nhìn có được không!” …đến cả xưng hô là ngài cô cũng lười nói.
“Sở Du Ninh, sao cô có thể nói chuyện như vậy!” Trần Dật nổi giận.
Sở Du Ninh cười lạnh một tiếng: “Tất nhiên là mấy người nói chuyện như nào thì tôi nói chuyện như thế! Cái loại lời như này cũng nói ra được, tôi khá tò mò đầu óc ông ta rốt cuộc là phát triển như nào đấy.”
Trần Dật vừa định lên tiếng thì đã bị lão tiến sĩ ngăn cản, ông ta vẫn cười hiền từ như trước: “Sở tiểu thư, hiện tại sự tồn vong của thế giới đang rất nguy cấp,
tôi hy vọng cô đừng vì tư lợi của bản thân mà làm chậm trễ thời cơ thế giới chiến đấu với thây ma, dược gia cố này chính là đồ vật tạo phúc cho nhân loại, có thể làm gia tăng sự sống sót cho nhân loại cho nên tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ lại một chút.”
Thứ này xem Sở Du Ninh là đồ ngốc sao? Cô cười lạnh một tiếng: “Các người cường thủ hào đoạt mà nói đàng hoàng quá nhỉ, ngại quá, tôi chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé rất bình thường, trái tim tôi quá nhỏ không chứa được đại sự trong miệng của mấy người, nếu các người muốn có dược gia cố thì cầm tinh hạch để mua, còn về tài liệu về công thức… kể cả đầu mấy người toàn phân cũng không có chuyện đấy đâu!”
Cố Đông nhìn Sở Du Ninh dùng sắc mặt tóc dài kiến thức ngắn này để đối phó thì sửng sốt một chút, sau đó trong mắt hiện lên một ý cười, cánh tay theo bản năng ôm cô chặt hơn, nếu như ở đây mà không có người anh thật muốn xoa xoa mặt cô một chút.